Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Lâm huynh, thứ hắn ta thiếu nhất lúc này là ngân lượng, còn nữa, nhất định phải khuyên hắn mời đại phu.” Lý Hồ khuyên nhủ.

Lâm Thiên Dược gật đầu: “Đa tạ Lý huynh đã cho hay.”

Lâm Thiên Dược nhìn Kỷ Đào đang cúi đầu yên lặng: “Ta sẽ tìm đại phu cho huynh ấy.”

Vừa ra khỏi tửu lâu, Lâm Thiên Dược áy náy nhìn Kỷ Đào: “Đào Nhi, ta phải đi xem xem Hạ Nhiên. Muội có thể giúp ta không?”

Kỷ Đào nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Bọn huynh thân thiết lắm à?"

Lâm Thiên Dược gật đầu, kéo Kỷ Đào đi, chậm rãi nói: “Bọn ta đều là học trò của Trương tú tài, cùng năm cùng thi đậu tú tài, quen biết cũng nhiều năm.”

Kỷ Đào gật đầu.

Lâm Thiên Dược đưa nàng đi chừng một khắc, sau đó rẽ vào một con ngõ nhỏ, Lâm Thiên Dược kéo kéo tay nàng, nói nhỏ: “Nơi này là ngõ Bình Viễn.”

Kỷ Đào ngó nghiêng một vòng, hơi lộn xộn, nhưng vẫn xem như sạch sẽ, cũng không nghiêm trọng như Trần thị nói.

Càng đi sâu vào, hẻm càng nhỏ, cuối cùng chỉ có một người mới chen lọt được, Kỷ Đào nhìn thấy bộ dạng thuần thục của Lâm Thiên Dược, trong lòng nảy ra một vài ý nghĩ, nhịn không được liền hỏi: “Trước đây, huynh sống chung với huynh ấy sao?”

Lâm Thiên Dược gật đầu: “Ta ở phòng trong, huynh ấy phòng ngoài. Ta với huynh ấy cũng đồng gia cảnh, không hề sung túc, nên bọn ta cùng nhau chép sách.”

Trong lúc trò chuyện, hai người rẽ vào một sân nhỏ, nơi này rộng hơn nơi hai người Kỷ Đào sống một chút, bên trong có hai phòng.

Lâm Thiên Dược đưa nàng vào gian phòng bên trái, còn chưa kịp bước vào đã nghe thấy một trận ho khan, Lâm Thiên Dược bước chân có phần gấp gáp hơn, Kỷ Đào cũng nhanh chóng theo sau.

Bên trong phòng tối om, cửa sổ đóng chặt, một người nằm trên giường đang khó khăn với tay lên cái bàn trên đầu giường lấy cốc nước, Lâm Thiên Dược tiến đến hai bước, rót nước rồi đưa cho hắn.

Người trên giường chính là Hạ Nhiên, hắn uống nước xong, cơn họ cũng dịu lại, hắn nhìn Lâm Thiên Dược, cười: “Lâm huynh, huynh đến rồi?”

Lâm Thiên Dược cau mày: “Huynh bệnh lâu ngày, lại nặng như vậy, sao không cho người đến nói với ta một tiếng?”

Hạ Nhiên hít một hơi dài, nhìn Lâm Thiên Dược, cười yếu ớt.

Lâm Thiên Dược lạnh mặt: “Ta cứ nghĩ chúng ta không chỉ là đồng môn đồng hương, không ngờ huynh lại không nghĩ như vậy...”

“Nói với huynh thì thế nào? Gia cảnh huynh cũng rất khó khăn, bệnh của ta cũng đã tiêu không ít ngân lượng, ta không muốn trị nữa rồi.” Hạ Nhiên áy náy nói.

“Đào Nhi, muội mau qua đây xem xem.” Lâm Thiên Dược quay người gọi Kỷ Đào đến.

Hạ Nhiên lúc này mới chú ý đến Kỷ Đào đang đứng ngoài cửa, nhìn Lâm Thiên Dược cười cười: “Sớm đã nghe Lâm huynh nói đến, vị hôn thê của huynh ấy tướng mạo tuyệt giai, ngày thành thân ta cũng bỏ lỡ, chỉ là hơi tiếc vì không được tận mắt chứng kiến dung nhan của tẩu tử, không ngờ hôm nay được gặp, tẩu tử quả nhiên xinh đẹp.”

Lâm Thiên Dược vỗ vai hắn, cười nhạt: “Đừng có nói nhảm.”

Kỷ Đào đến gần bắt mạch cho hắn, lúc lâu sau mới buông tay, trong ánh mắt nghi ngờ của Hạ Nhiên, nhàn nhạt nói: “Phong hàn nhập thể đã lâu, nếu không trị mau, chỉ sợ phải thật sự lui về nhà chuẩn bị tang sự.”

Hạ Nhiên ngẩn ra một lúc, lập tức cười khẩy. Hiểu Kỷ Đào đây là đang trả thù lời khen của hắn ban nãy.

Lâm Thiên Dược chân mày nhíu chặt: “Đào Nhi, có trị được không?”

Kỷ Đào gật đầu: “Ở nhà có sẵn dược liệu, mang đến đây sắc, chắc sẽ không có gì đáng ngại.”

“Vậy tốt rồi.” Lâm Thiên Dược nét mặt vui vẻ hơn.

Hạ Nhiên suy đi nghĩ lại, liền hỏi: “Tẩu tử là đại phu?”

Sắc mặt Lâm Thiên Dược có chút lãnh đạm: “Không phải huynh không muốn nói ta biết sao? Dù sao huynh cũng không muốn trị, thuốc này.. không uống thì thôi vậy.”

Hạ Nhiên cười khổ: “Lâm huynh tha cho ta lần này đi. Có thể sống tiếp, ta cũng không muốn chết nữa. Có điều ta sống ở đây, trên người không có tiền, nếu tiếp tục trị bệnh, chỉ hao mòn tình cảm của mọi người thôi. Giờ có tẩu tử, thuốc tất nhiên sẽ uống rồi. Nếu ta sớm biết trong nhà huynh có đại phu, dù có bò, ta cũng sẽ bò qua đó.”

Bây giờ hình như tình thần của hắn cũng tốt lên một chút.

“Chúng ta về thôi.” Kỷ Đào nhìn đống quần áo tùy ý chất lên trong phòng, còn có cái bàn đầy vết mực, lúc này nàng mới phần nào hiểu được lời nói của Trần Thị.

Lâm Thiên Dược gật đầu, nói với Hạ Nhiên đang nằm trên giường: “Ta đi sắc thuốc cho huynh, huynh đợi ở đây đi.”

Kỷ Đào ra ngoài trước, vậy nàng mới phát hiện trong sân cũng rất lộn xộn.

“Đào Nhi, huynh ấy chính là nhiều lời như vậy, nhưng lòng dạ cũng rất tốt, bọn ta trước kia cũng hay chăm sóc cho nhau.” Lâm Thiên Dược che Kỷ Đào trong vòng tay đi ra sân, từ từ đi ra khỏi ngõ nhỏ.

Kỷ Đào gật gật đầu: “Ta hiểu.”

Trở về viện tử, Kỷ Đào chuẩn bị thuốc xong, chuẩn bị mang đi sắc, nhưng lại bị Lâm Thiên Dược giành lấy: “Đào Nhi, mấy công việc nặng nhọc này, để ta làm.”

Ngay hôm đó Lâm Thiên Dược mang thuốc Kỷ Đào chuẩn bị đưa qua cho Hạ Nhiên.

Kỷ Đào cũng không hỏi tới nữa, mấy ngày sau, buổi chiều Hạ Nhiên cùng Lâm Thiên Dược trở về, Kỷ Đào đang trong phòng bếp chuẩn bị dọn đồ ăn ra, Hạ Nhiên vừa bước vào của đã thi lễ với Kỷ Đào: “Đa tạ tẩu tử ơn cứu mạng.”

Kỷ Đào thấy hắn, cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ nói: “Ơn cứu mạng chắc là không dám nhận rồi, bất quả cũng chỉ là phong hàn thường gặp thôi, ngươi tự ngâm bệnh thành thế này, mấy loại bệnh này, không nên ngâm lâu đâu.”

Hạ Nhiên nghe xong mỉm cười, Kỷ Đào thấy thái độ hắn thành khẩn, nhàn nhạt nói:

“Ở lại dùng cơm đi thêm một miệng ăn vẫn không tệ.”

Ánh mắt Lâm Thiên Dược mang ý cười, giúp Kỷ Đào dọn đồ ăn lên, Hạ Nhiên thấy vậy ngưỡng mộ không thôi, lại thấy phòng ngủ gọn gàng ngăn nắp, nhìn không được châm biếm vài câu: “Tẩu tử, hôm đó nhìn thấy phòng ngủ của ta, thật ra Lâm huynh trước đây cũng như vậy, nếu không quan hệ của bọn ta cũng không tốt như vậy. Con người này a, cũng rất được.”

Lâm Thiên Dược ngầm liếc hắn một cái, quay sang mỉm cười với Kỷ Đào: “Ta không phải vậy đâu, đừng nghe huynh ấy nói linh tinh.”