Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Kỷ Đào thấy hai người họ cười nói, cũng hiểu rằng quan hệ của họ thật sự rất tốt.
“Nhìn vậy đến ta cũng muốn thành thân.” Hạ Nhiên thở dài. Đôi mắt ảm đạm đi vài phần.
Lâm Thiên Dược vỗ vỗ vai hắn an ủi.
Dùng bữa xong, tiễn Hạ Nhiên về, Lâm Thiên Dược vào nhà ôm lấy Kỷ Đào.
“Sao vậy?” Kỷ Đào đang lau bàn quay sang cười hỏi.
Lâm Thiên Dược gối đầu lên cổ Kỷ Đào, hơi thở đều độc nhất mùi dược liệu nhàn nhạt của nàng: “Đào Nhi, ta thật may mắn, nếu không có nàng, ta sau này chắc cũng sẽ như Hạ Nhiên hôm nay.”
Khóe miệng Kỷ Đào hơi câu lên: “Huynh biết là tốt rồi.”
Lâm Thiên Dược mỉm cười giành lấy khăn lau, cười nói: “Thật ra vừa nãy Hạ Nhiên nói không sai, trước đây ta quả thật không có siêng năng, nhưng giờ thấy nàng khổ cực, liền không nỡ, chỉ muốn ôm hết mọi việc thôi.”
Kỷ Đào cứ vậy buông tay, đứng sang một bên nhìn hắn lau.
Lâm Thiên Dược lau càng lúc càng mạnh, để cho nàng thấy hắn thật sự siêng năng.
Từ lúc chuyện Từ cô nương qua đi, Kỷ Đào cũng chưa gặp lại nàng ấy. Mấy học tử gần đây cũng dần dần biết thê tử của Lâm Thiên Dược là đại phu, luôn có người tìm đến của mời Kỷ Đào xem bệnh. Trong đó nhiều nhất là gia quyến của mấy học tử, đặc biệt là xem con nối dõi.
Kỷ Đào càng lúc càng cảm thấy Càn quốc hà khắc với nữ tử, những người phụ nữ này chỉ nghĩ đơn thuần sinh càng nhiều càng tốt, đã sinh đến ba đứa rồi đến tìm Kỷ Đào thường là thân thể suy yếu không thể sinh thêm nữa.
Nửa đêm, Kỷ Đào nhịn không được hỏi Lâm Thiên Dược: “Huynh thích trẻ con không?”
Lâm Thiên Dược vui mừng khôn xiết, đặt tay lên bụng Kỷ Đào, ngữ khí thích thú:
“Có con rồi?”
Kỷ Đào phủi tay hắn: “Không có, tùy tiện hỏi vậy thôi.”
Lâm Thiên Dược cũng không hề thất vọng, cười cười: “Chỉ cần là muội sinh, ta đều thích hết.”
“Huynh muốn mấy đứa?” Kỷ Đào không để tâm đến hắn mở miệng đều là lời đường mật, khăng khăng hỏi.
Lâm Thiên Dược choàng tay ôm nàng, nhắm mắt thở dài thỏa mãn: “Hai đứa, một họ Kỷ, một họ Lâm.”
“Hai đứa là đủ rồi?” Kỷ Đào lại dò hỏi.
Lâm Thiên Dược gật gật đầu.
Kỷ Đào mãn ý, nếu Lâm Thiên Dược muốn nàng sinh không ngừng nghỉ, nàng nhất định sẽ cự tuyệt.
Tuy rằng Lâm Thiên Dược không giống người ta sinh càng nhiều càng tốt, nhưng hắn nói hai đứa. Thành thật mà nói Kỷ Đào chưa sinh bao giờ, nghe nói rất đau, đặc biệt đã từng thấy bộ dạng nhếch nhác của Phùng Uyển Phù. Nữ tử chú ý hình tượng như Phùng Uyển Phù mà còn thành bộ dạng như vậy, chắc chắn lúc đó đau đến mức không màn đến hình tượng.
Kỷ Đào suy tư cả nửa ngày mới mở miệng: “Không biết có đau không?”
Nói thật, chắc chắn là đau rồi, Kỷ Đào chưa sinh con, nhưng đèn sách bao nhiêu năm cũng không phải vô ích, vẫn biết tình hình đại khái thế nào.
Lâm Thiên Dược vòng tay ôm lấy nàng lúc lâu sau mới nói: “Thật ra ta không có hứng thú với chuyện con nối dõi, sinh hai đứa là tốt nhất, một họ Kỷ, một họ Lâm, nếu thật sự không được, nàng chỉ cần sinh một đứa họ Kỷ là được rồi.”
Kỷ Đào nghĩ nghĩ lại nói: “Nương sẽ không nói gì chứ?”
“Bà ấy nói là chuyện của bà ấy, chúng ta sống vui vẻ là được.” Lâm Thiên Dược nhàn nhạt nói. Lại kề sát bên Kỷ Đào: “Hay là giờ chúng ta thử xem?”
Dù chỉ mới dò hỏi, tay đã hư hỏng thò vào trong áo của Kỷ Đào, sờ soạng khắp nơi.
Kỷ Đào chưa hiểu sao lại thành ra thế này, đợi nàng hoàn hồn, Lâm Thiên Dược đã kẹp nàng xuống dưới.
Cuối tháng bảy, Kỷ Đào với Lâm Thiên Dược mới về nhà, đối với việc hai người hai tháng không về, Lâm gia với Kỷ gia dường như cũng quen rồi. Đặc biệt là Điền thị, từ lúc Lâm Thiên Dược mười bốn mười lăm tuổi, đã không ở cùng phụ mẫu, tính ra chỉ từ khi Lâm Thiên Dược thành hôn mới ở nhà gần một tháng.
Có thể nhìn ra Kỷ Duy đối với việc hai người trở về rất vui, cơm cũng ăn nhiều hơn nửa bát.
Kỷ Đào nhìn vậy có chút xót xa, Liễu thị lại rất cao hứng, cười nói: “Đào Nhi, con trở về là tốt rồi, Vận tỷ tỷ nhà đại bá con, tháng sau cưới rồi, đại bá con đặc biệt cho người tới báo tin, muốn con cũng đi đưa thân.” Tin đến không kịp trở tay, Kỷ Đào đờ người, một lúc sau mới nói: “Nhưng con trước giờ chưa từng đi xa.”
Liễu thị không để tâm lắm, cười nói: “Đại bá con sẽ cho xe ngựa đến đón, không cần chuẩn bị gì cả, chỉ cần đi là được.”
“Vậy hôm đó Thiên Dược phải làm sao?” Kỷ Đào có chút lo lắng: “Con đi rồi, chàng ăn cơm ở đâu?”
Kỷ Duy đặt tách trên tay xuống, nhàn nhạt nói: “Thiên Dược cũng đi, mở mang tầm mắt, đi một ngày đàng học một sàng khôn.”
Như vậy thì quá tốt, chỉ là không biết có thể xin nghỉ ngơi lại không?
Lâm Thiên Dược biết chuyện, ôm lấy Kỷ Đào, cười: “Nếu ta không đi, chỉ sợ đêm lạnh đến mất ngủ.”
Kỷ Đào nhíu mày: “Vớ vẩn, giờ mới là đầu thu, thu lão hổ còn chưa đến, đang là lúc nóng nhất, làm sao mà lạnh được?”
*Thu lão hổ: nắng gắt mùa thu
Lâm Thiên Dược thở dài: “Không có phu nhân bên cạnh, dù mùa hè nắng chói chang cũng là lạnh. Tâm lạnh.”
Khóe miệng Kỷ Đào len lén câu lên.
Mặc dù quyết định đi phủ Hoài An, nhưng Lâm Thiên Dược cùng Kỷ Đào vẫn trở về quận Phong An, đi học như thường, hôn lễ của Kỷ Vận vào ngày hai mươi tháng tám, bây giờ mới cuối tháng bảy, đi xe ngựa từ quận Phong An đến phủ Hoài An, nếu thuận lợi, năm ngày là tới rồi.
Chiều hôm nay, Kỷ Đào đang trong bếp làm cơm, sắp xong rồi, ngoài của có tiếng gõ truyền đến, nàng đứng dậy mở cửa, liền nhìn thấy vị Từ cô nương ngoài cửa, bên cạnh nàng ta chính là nha hoàn Trí Đông.
“Kỷ đại phu, cô nương nhà ta tìm người có chuyện.” Trí Đông nghiêm túc nói.
Kỷ Đào thấy kẹt cửa đối diện dường như có ai đang nhìn trộm, nhịn không được liền nhíu mày, không cần xem nàng cũng biết, nhất định là Trần thị kế bên đang lén lút nhòm ngó.
Từ cô nương trên thân mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, rang điểm tinh tế, tram trên đầu thoạt nhìn không phải loại phàm phẩm, sang trọng thuần túy, lại mang theo một nha hoàn. Nhìn không hợp với con hẻm này.