Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Vào rồi nói.” Kỷ Đào mở rộng cửa, quay sang.
Từ cô nương có vẻ vừa ý, tư thế ưu nhã bước vào sân nhỏ, vừa bước vào liền nhìn trước ngó sau, nhàn nhạt đánh giá: “Dọn dẹp rất tốt.”
Kỷ Đào đóng cửa, đem ánh mắt đầy ý vị không rõ bỏ ngoài, quay lại cười nói: “Ta
vốn xuất thân nông gia, việc dọn dẹp sân vườn cũng có gì lạ đâu?”
“Ngươi không cảm thấy thân phận mình hèn mọn, còn vênh váo nói khắp nơi vậy sao?” Từ cô nương chậm rãi tiến thêm hai bước, nhàn nhạt nói.
“Người khác không biết nhà ta thế nào, ngươi cũng không biết sao? Ta nói ta là quý nữ của trọng thần triều đình, ngươi cũng tin.”
Vẻ mặt Từ cô nương lộ chút nộ khí, lời nói của Kỷ Đào rõ ràng là đang mỉa mai nàng ta tự tìm đến cửa.
“Ngươi nói đúng, nhà ngươi thế nào ta cũng biết đôi chút, không cần nói nhảm vậy đâu.” Từ cô nương kiềm chế tức giận, cười lạnh.
Kỷ Đào trực tiếp đi vào phòng bếp tiếp tục xào rau, Từ cô nương kinh ngạc xong rồi cũng không khách khí đi thẳng vào trong, nhìn thấy trên tay Kỷ Đào bưng xương sườn, cười lạnh: “Lâm Thiên đại ca cả ngày đọc sách cực khổ, ngươi thì tốt rồi, cho huynh ấy ăn xương. Cũng không nói hầm canh gì đó.”
“Chàng ấy thích ăn.” Kỷ Đào nhàn nhạt nói một câu, thành công khiên Từ cô nương nghẹn họng, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Ngươi đến chắc không phải chỉ để xem ta chăm sóc tốt cho Lâm Thiên Dược không chứ?” Kỷ Đào lại xào ra một đĩa rau xanh, bưng lên bàn, xoay người ngồi lên ghế.
Từ cô nương cầm ly trà trong tay, nhàn nhạt: “Ta tới là muốn hỏi xem, Lâm đại ca vì sao muốn xin nghỉ, còn tới nửa tháng?”
Kỷ Đào nhìn tách trà trong tay nàng ta, nàng ta thật không có chút khách khí nào.
Biết rằng, Kỷ Đào vẫn bận rộn xào rau, căn bản không hề mời trà nàng ấy, thậm chí còn không mời ngồi.
“Không phải chuyện của ngươi.”Kỷ Đào nhẹ giọng.
Lời này cũng đúng.
Chính là lời này nói không sai, thành công khiến Từ cô nương thịnh nộ một trận, nàng ta tức giận: “Ngươi thì có gì tốt? Cũng đâu có ở gần huynh ấy, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên? Cận thủy lâu thai mà thôi.”
*Cận Thủy Lâu Thai (Cận Thủy Lâu Thai Tiên Đắc Nguyệt): gần quan được lộc, kiểu chỉ Kỷ Đào với Lâm Thiên Dược được như vậy là vì hai người là thanh mai trúc mã mà thôi.
“Ngươi cũng không thể giúp huynh ấy, sau này huynh ấy đỗ hương thí, hội thí, thậm chí là điện thí, ngươi không hiểu cái gì hết. Tới lúc đó, huynh ấy thành tấn sĩ, thê tử trong nhà lại chỉ có một thôn cô, sẽ bị người ta nhạo báng.”
*Hương thí: thi hương (khoa thi hương thời xưa)
*Hội thí: thi hội (kì thi được tổ chức ba năm một lần, thời Minh-Thanh ở Trung Quốc).
*Điện thí: thi đình (kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì)
Kỷ Đào sắc mặt bất biến, lại nhẹ giọng: “Không liên quan đến ngươi.”
“Ngươi.” Từ cô nương thật sự rất tức giận rồi, lạnh giọng: “Ngươi không nói khác đi được sao?”
“Tất nhiên.” Kỷ Đào không nhanh không chậm kép tạp dề trên người xuống, ngồi vào một bên: “Ta biết ngươi đính hôn rồi. Hôm nay ngươi đến chỗ của ta không quan trọng, nhưng lời của ngươi ban nãy nếu bị người ngoài biết được, sau này ngươi...”
Sắc mặt Từ cô nương lại trở nên khó coi.
Nếu bị người ngoài biết nàng ta xen vào chuyện riêng tư của Lâm Thiên Dược, muốn giải thích thế nào cũng không xong.
“Thật ra, đến giờ ta vẫn chưa biết tên ngươi, Thiên Dược trước giờ chưa nhắc tới, ta cũng không hỏi đến. Không phải vì ta không dám, hơn nữa ta cảm thấy, ngươi với hai người bọn ta căn bản không có liên can gì, hơn nữa Thiên Dược cố ý nói ngươi đã đính hôn rồi, ta càng không thấy sợ nữa.” Kỷ Đào cười cười.
Sắc mặt Từ cô nương nhợt nhạt hẳn đi.
“Từ cô nương, khuyên ngươi một câu, rất nhiều cô nương trước khi thành thân tâm cũng duyệt vài người, nhưng chuyện thành thân với tâm duyệt thì không giống nhau. Tâm duyệt là chuyện của một người, thành thân là chuyện của cả hai bên gia đình. Ta với Thiên Dược môn đăng hộ đối, hai ta mới là thích hợp nhất.”
Gương mặt tái mét của Từ cô nương khiến kỷ Đào không nhẫn tâm nói thêm nữa.
Chuyện hôm nay, nói gì thì nói, cũng vì Từ cô nương sợ Kỷ Đào làm chậm trễ việc học của lâm Thiên Dược thôi.
À, nói ra người ta cũng là có ý tốt thôi.
Nhưng mà, Kỷ Đào sẽ không vì như vậy mà tha cho nàng ta, nói tiếp: “Ngươi thích, nhưng Từ lão lại chưa bao giờ hỏi qua Lâm Thiên Dược về hôn sự.”
“Ngươi và bọn ta căn bản không phải người đi chung đường.”
Sắc mặt Từ cô nương ngày càng tái nhợt, thân thể cũng như rã rời.
Kỷ đào nói xong, chỉ tay lên mâm cơm trên bàn: “Đây, những thứ này ngươi nhìn thấy sơ sài đến không chịu được, nhưng đây là những món Thiên Dược thích nhất.”
Từ cô nương đứng lên, có chút lay động: “Ta hiểu rồi, ngay từ đầu, Thiên Dược đại ca vốn đã không cho ta cơ hội tiếp cận huynh ấy.”
Kỷ Đào nhìn Trí Đông tiến lên đỡ nàng ta, sắc mặt không chút thay đổi: “Từ cô nương, cuộc sống này không tốt đẹp tới vậy đâu, cứ cho là cô có được thứ mình muốn, nhưng những ngày tháng tốt đẹp kéo dài không được bao lâu đâu, ngươi xem trong thoại bản đều chỉ viết tới nam nữ thành thân sinh con đã coi là kết thúc có hậu rồi. Cũng không có một quyển nào đem chuyện lớn chuyện nhỏ phu thê cả đời ra kể rõ ràng, đúng không?”
Từ cô nương xua xua tay, nhắm mắt hít sâu mấy hơi, mở mắt ra, nàng ta đã khôi phục phong thái ưu nhã nhu hòa ban đầu, nhìn sang Kỷ Đào, cười nói: “Kỷ đại phu, ta phát hiện người ngoài y thuật ra, cũng không phải cái gì cũng sai, ít ra ngươi còn nói thẳng, đâm trúng lòng người. Từng câu từng chữ đều vạch trần những cảm tình đẹp đẽ, trở về hiện thực.”
“Ta cũng thật tò mò, ngươi ngày thường đều thẳng thắng vậy sao?”
Kỷ Đào kinh ngạc, nàng ta vậy mà rất nhanh đã phản ứng lại, cười nói: “Đúng, con người ta, từ trước đến nay không bao giờ cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình.”
Đây là đang ám chỉ Lâm Thiên Dược mà.
Từ cô nương cũng không tính toán ý mỉa mai trong lời nàng nói, nhàn nhạt: “Ta chính là muốn biết, Lâm đại ca huynh ấy phải đi đâu? Phải làm gì?”