Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Việc riêng.” Kỷ Đào chỉ lấp lửng hai chữ.

Từ cô nương sắc mặt khó coi, nhàn nhạt: “Ngươi nói đúng, ta không hỏi nữa. Đúng rồi, chuyện hôm nay, ta tin ngươi sẽ không nói ra bên ngoài?”

Nghe đến đây, Kỷ Đào vừa ý, không quản nàng ta có phải nói Kỷ Đào cái câu không

bao giờ cưỡng cầu thứ không thuộc về mình hay không. Mỉm cười gật đầu: “Đương

nhiên, không ngờ Từ cô nương đây cũng rất thẳng thắng.”

Từ cô nương cất bước đi ra ngoài: “Khuê danh của ta chỉ một chữ Di.”

Đi tới cửa, nàng ta quay đầu nhìn Kỷ Đào, thản nhiên nói: “Đúng, ta cũng là người sống thực tế, ta không dám để vị hôn phu của mình biết những chuyện quá đáng mà mình đã làm.”

Kỷ Đào gật đầu: “Từ cô nương vẫn mong chờ tương lai chứ? Trên đời này không chỉ có mỗi Lâm Thiên Dược là nam nhân.”

Từ Di không quay lại, được nha hoàn dìu ra ngoài.

Kỷ Đào ngồi trên ghế, trầm tư một lúc lâu rồi đi ra ngoài đóng cửa, liền thấy Từ Di và Lâm Thiên Dược hai người đi lướt qua nhau ngoài sân, đến chào hỏi cũng không.

Cũng không biết Từ Di có phải kiêng dè mấy hàng xóm xung quanh mà phớt lờ Lâm Thiên Dược hay không.

“Đào Nhi.” Lâm Thiên Dược nghi hoặc nhìn bóng lưng Từ Di không quay đầu lại, đóng cửa, nhìn thấy Kỷ Đào đứng dưới mái hiên, tiến lên vài bước, ôm chầm lấy nàng: “Nàng ta đến làm gì? Có nói gì khó nghe không?”

“Đến hỏi huynh nghỉ nửa tháng chuẩn bị làm gì?” Kỷ Đào tùy tiện nói.

Lâm Thiên Dược nhíu mày: “Nàng ta không giống thường ngày.”

“Ta đi nói chuyện với Từ lão.” Lâm Thiên Dược vừa nói vừa định bước ra ngoài.

Kỷ Đào cản hắn lại: “Ăn cơm thôi, ta hầm sườn rồi, lát nữa sẽ nguội mất.”

Lâm Thiên Dược không đồng ý.

“Huynh thật sự cho rằng người ta vì huynh mà phi quân bất giá sao?” Kỷ Đào kéo hắn vào, dội cho một gáo nước lạnh.

*Phi quân bất giá: không lấy chồng, ở giá.

“Từ cô nương đã đính hôn rồi, sẽ không đến quấy rầy chúng ta nữa đâu, vừa nãy cũng chỉ vì lo lắng cho huynh mà thôi.” Kỷ Đào thản nhiên nói vậy, thật ra trong lòng nàng cũng suy nghĩ như vậy.

Ngay từ đầu Từ Di đến Đào Nguyên thôn, nàng ta căn bản không thích Lâm Thiên Dược nhiều như bản thân nàng ta nghĩ. Thậm chí nàng còn rất lí trí, biết lúc đó Kỷ Đào cùng Lâm Thiên Dược chỉ mới đính hôn, nếu thật sự thích Thiên Dược, thì đã tìm cách phá hủy hôn lễ rồi.

Nhưng nàng ta không làm vậy, thậm chí cũng không nói lời gì bậy bạ trước mặt Kỷ Đào, để hai người họ vui vẻ hạnh phúc thành thân.

Nếu lúc đó nàng ta nói vài lời tưởng đúng mà sai, có lẽ Kỷ Đào sẽ không quan tâm Thiên Dược nhiều như vậy. Trong lúc tức giận, hủy hôn cũng không phải không có khả năng.

Việc Từ thị đến nhà, không ít người trong ngõ đã thấy, liền có người tò mò tọc mạch hỏi thăm, Kỷ Đào chỉ nói lúc trước cứu mạng nha hoàn của Từ Di, nay đến cảm ơn.

Chuyện khác một câu cũng không nhắc đến.

Thanh danh của Từ Di quan trọng, thanh danh của Lâm Thiên Dược cũng quan trọng, nếu vướng phải những chuyện này, ấn tượng của lão sư đối với hắn cũng không còn tốt nữa, vết xe đổ chính là Vu Khải Minh, hắn ta giờ đang bị âm thầm xa lánh, không những là đồng môn, chính lão sư cũng không quan tâm hắn ta nữa. Nói là nước sôi lửa bỏng cũng không quá đáng.

Tất nhiên Kỷ Đào cũng không muốn Lâm Thiên Dược dính dáng đến nữ nhân khác, nói được nghe không được.

Đến mồng chín tháng tám rồi, Kỷ Đào cùng Lâm Thiên Dược thu dọn đồ đạc, khóa cửa viện tử, về nhà.

Ở Đào Nguyên thôn, Kỷ gia đã cho đến hai chiếc xe ngựa, đợi ở đó đã hai ngày, mùng mười tháng tám, xe cuối cùng cũng rời Đào Nguyên thôn.

Lần này Dương ma ma định đi cùng Kỷ Đào, nhưng suy cho cùng không có ai quen biết cũng không được.

Vì vậy phải để một mình Điền thị ở nhà, Kỷ Đào cùng Liễu thị khuyên bà nên đi ra ngoài cho biết, Kỷ Duy cũng có khuyên vài câu, nhưng Điền thị không muốn, chỉ một câu thôi, không muốn rời xa nơi này.

Kỷ Đào biết bà sợ gặp người lạ, đặc biệt lần này lại đi xa như vậy.

Bất đắc dĩ, Kỷ Duy phải đích thân đến Triệu gia ở đầu thôn, nhờ bọn họ để mắt đến Điền thị một chút.

Kỷ Đào ngồi trên xe ngựa, nhìn Liễu thị đối diện đang thích thú vô cùng vén màn nhìn ra bên ngoài, hết lần này đến lần khác cảm thán.

“Đào nhi, nhà cửa ở đây so với trong thôn chúng ta cao hơn biết bao nhiêu, con nói xem, bọn họ ở trên lầu như vậy, có bị rung lắc không nhỉ?” Liễu thị nhìn thấy bên đường có căn ba bốn tầng lầu, cười hỏi.

Kỷ Đào phì cười lắc đầu, biết Liễu thị đang cố ý nói đùa.

Liễu thị thấy Kỷ Đào không cao hứng lắm, đến gần thấp giọng hỏi: “Đào nhi, con nói thật cho ta biết, có tin vui gì không?”

Kỷ Đào chó chút chột dạ: “Không có.”

Liễu thị thở dài, cầm tay Kỷ Đào xoa xoa, lúc sau mới nói: “Thành thân cũng nửa năm rồi. Không trách con, có thể cái cơ thể không chịu cố gắng này của ta truyền cho con rồi.”

Kỷ Đào sững người, thật ra nàng cũng uống ít thuốc, nàng mới mười sáu, qua Tết mới mười bảy, tuổi nhỏ như vậy, đối với đứa trẻ hay người lớn đều không tốt.

Nhưng mấy lời này đâu thể nói với Liễu thị, con người bây giờ đều có bệnh với chuyện tử tự, nếu để Liễu thị biết nàng sinh được nhưng không sinh, chỉ sợ hai tai nghe đến chai mất.

“Nương đừng vội, nương nóng ruột làm con cũng sốt ruột theo.” Kỷ Đào cuối đầu kéo kéo thắt lưng của Liễu thị.

Liễu thị cười cười: “Không vội. Mẹ chồng con cũng không nhắc đến chuyện này, chắc bà ấy cũng không vội.”

Kỷ Đào gật đầu, cũng không hỏi Điền thị sao không nhắc đến chuyện này, thật ra đây không phải lúc nói chuyện này. Kỷ Đào nhìn nhìn bên ngoài: “Ngày mai là đến Hoài An phủ rồi.”

“Đúng rồi, Hoài An phủ so với chỗ chúng ta chắc là phồn hoa hơn, nó là một trong tám phủ lớn nhất Càn Quốc. ”Dương ma ma tiếp chuyện.

Kỷ Đào gật đầu đồng ý.

Càn quốc giờ có tám phủ mười quận, còn có một vài thị trấn nhỏ, đất rộng của nhiều, chung quanh cũng có tiểu quốc tiến cống hằng năm.