Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trong đó Hoài An phủ là một trong tám phủ lớn, cũng xem như thượng lưu, nhưng Kỷ Quân từ một gia đình khó khăn có thể vươn lên làm tri phủ của một trong tám phủ lớn, cho dù có sự dìu dắt của nhạc gia, cũng không dễ dàng gì.

Nửa đêm hôm sau, Kỷ gia họ hàng đã đến công phủ Hoài An.

Vào cổng thành, xe ngựa từ từ dừng lại, Kỷ Đào từ khe hở của tấm rèm thấy Kỷ Ngọc dắt người đến đón trước xe ngựa, thấy Kỷ Duy liền thi lễ.

Liễu thị đương nhiên cũng nhìn thấy: “Nói ra bá phụ con đối với cha con thật sự không tệ, lại để Ngọc nhi ở đây đợi, cũng không biết chờ bao lâu rồi.”

Kỷ Đào cũng thấy vậy, Kỷ Ngọc đợi ở đây, bất luận chân tâm giả ý, để Kỷ Duy thấy, đối với đại ca lâu ngày không gặp cũng thân cận vài phần.

Xe ngựa từ từ hướng vương phủ mà đi, vào thẳng sân sau, đứng trước cửa là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, nhìn có vẻ trẻ hơn Kỷ Duy một chút, một thân thường phục nhưng vẫn không làm mất đi sự uy nghiêm của ông.

Đứng bên cạnh ông là vị phu nhân trạc bốn mươi gương mặt nhu hòa, nhưng ánh mắt lại mạnh mẽ, y phục tím đen thuê hoa văn chìm, tinh tế thanh lịch.

Kỷ Vận cùng Kỷ Huyên Huyên đứng sau bà, một trái một phải đỡ bà.

Thấy tình hình như vậy, Dương ma ma thấp giọng: “Phu nhân cùng hai vị cô nương trong phủ đều ở đây, cô nương, người ta đối với bọn cô rất coi trọng.”

Kỷ Đào trong lòng cũng thấy vậy.

Phía trước, Kỷ Duy được Lâm Thiên Dược dìu xuống xe, hai người nhìn thấy nhau, cả hai mắt đã đổ lệ.

Kỷ Đào cũng Liễu thị cũng xuống xe, vị Hồ phu nhân kia cũng tiến lên đôi ba bước, cười nói: “Vị này là em dâu?”

Liễu thi có chút bối rối, Kỷ Đào kéo kéo tay bà, Liễu thị mới tiến lên trước, cười nói:

“Đại tẩu.”

Ánh mắt Hồ thị lướt qua Liễu thị dừng lại trên người Kỷ Đào, cười: “Đây chắc là Đào nhi đúng không?”

Kỷ Vận bước lên: “Nương, đây là Đào nhi.”

“Bọn muội đi đường mệt rồi, phiền bọn muội từ xa như vậy đến đây, mau vào nhà thôi.” Hồ thị cười nói chào hỏi.

Dương ma ma bước lên, cúi thấp đầu: “Phu nhân.”

“Ma ma, mấy năm nay ngươi vất vả rồi.” Hồ thị nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói.

Lúc Kỷ Đào vào vương phủ, Kỷ Huyên Huyên cố ý lùi vài bước, đi cùng nàng, cười hỏi: “Kỷ muội muội, cuộc sống sau hôn nhân thế nào? Muôi phu có đối tốt với muội không? Xem gia cảnh nhà họ, cuộc sống có khó khăn lắm không? Nghe nói phu thê nghèo khổ sinh nhiều chuyện lắm, bọn muội có hay cãi vã gì không?”

Kỷ Đào thật không tin đây là Kỷ Huyên Huyên, nghe mấy lời hỏi thăm của nàng ta.

“Huyên Huyên, muội với Kỷ Đào đang nói gì vậy?” Kỷ Vận quay lại thấy sắc mặt Kỷ Đào không tốt lắm, liền quở trách.

Kỷ Đào nhìn Kỷ Vận trước mặt, cười nói: “Huyên Huyên tỷ tỷ, khiến tỷ lo lắng rồi, bọn ta sống rất tốt.”

Kỷ Huyên Huyên vì bị Kỷ Vận nhìn chằm chằm, không dám nói nữa, chỉ thè lưỡi.

Kỷ Vận nán lại một chút, Kỷ Đào đã đi trước, nàng ta dìu theo Kỷ Đào, đôi chân mày mang chút ưu sầu: “Huyên Huyên nghĩ gì nói đó, Kỷ Đào muội muội đừng so đo với nó, nương khuyên răn mấy lần, nhưng nó cũng không sửa.”

Kỷ Đào mỉm cười gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Kỷ Vận, cười nói: “Vận tỷ tỷ, ta không để tâm đâu.”

Vừa nói xong mọi người tiến vào chánh viện, dùng bữa vô cùng náo nhiệt, Kỷ Quân cùng Kỷ Duy nói chuyện quá khứ, thỉnh thoảng xúc động còn rơi lệ.

Vẻ mặt Hồ thị lúc nào cũng tươi cười, đối với Liễu thị không có chút gì là không kiên nhẫn, sắc mặt cũng nhìn không ra chút biểu cảm khinh thường gì.

“Đệ muội, nhiều năm như vậy, chúng ta mới gặp nhau lần đầu, lần đầu thấy muội ta đã thích, muội nên sớm dọn đến đây ở cùng bọn ta.” Hồ thị nắm bàn tay Liễu thị xoa xoa, cười nói.

Kỷ Đào vẫn luôn để mắt đến, nhưng lại không phát hiện chút sơ hở nào, chỉ có thể cho rằng Hồ thị thật sự thích Liễu thị.

“Vận nhi, con đưa Kỷ Đào vào ở chung phòng với con đi, hai đứa lâu lắm mới gặp, chắc là có nhiều chuyện muốn nói lắm.” Hồ thị không quên dặn dò Kỷ Vận.

Viện tử của Kỷ Vận không lớn, ngoài chánh phòng nàng ta đang ở, còn hai sương phòng nữa, Kỷ Đào ở một gian, vào phòng mới phát hiện quần áo nữ trang đều có đủ, không có quý hiếm gì lắm, nhưng được cái tinh xảo.

“Đào muội muội, giờ đã muộn rồi, lát nữa ta cho người mang ít đồ đến cho muội ăn, ngày mai ta đưa muội đi Hoài An phủ đi dạo.” Kỷ Vận thấy nha hoàn bưng nước ấm vào, ấn Kỷ Đào ngồi trước bàn trang điểm, cười nói.

Một loạt hành động của nàng ta khiến người ta dễ chịu, không cảm thấy chút gì xa cách, chỉ cảm thấy vô cùng thân tình.

“Đa tạ Vận tỷ tỷ quan tâm.” Kỷ Đào cảm ơn.

Nét cười trên mặt Kỷ Vận càng đậm: “Là ta cảm ơn muội mới đúng.”

“Đúng rồi Đào Nhi, muội giúp ta xem xem có được không?” Kỷ Vận dường như nhớ ra thứ gì, bước ra tới cửa liền quay lại, cho nha hoàn lui ra xong, đưa tay cho Kỷ Đào.

Kỷ Đào có chút kinh ngạc, nhìn sắc mặt hồng hào của nàng ta, khó hiểu: “Tỷ tỷ không khỏe sao?”

“Không có, chỉ là sắp đến hôn lễ, muốn nhờ muội xem xem, có bị người ta kính kế gì không.” Kỷ Vận cũng không giấu giếm, cuối lời giọng điệu đã lạnh đi.

Kỷ Đào đặt tay lên cổ tay nàng ta, lúc sau mới thu tay lại, cười nói: “Tỷ tỷ điều dưỡng thân thể rất tốt, không có gì khác thường hết.”

“Vậy thì tốt.” Kỷ Vận sắc mặt nhẹ nhàng trở lại, liền đứng dậy: “Đào muội muội nghỉ ngơi sớm đi.”

Đợi nàng ta rời đi, Kỷ Đào liền duỗi người, đánh răng rửa mặt xong liền leo lên giường nằm ngủ. Lâm Thiên Dược ở viện tử của Kỷ Ngọc, Kỷ Đào không quan tâm, còn tưởng bản thân mất ngủ, không ngờ nằm xuống liền rơi sâu vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Đào nghe thấy tiếng kêu của truyền đến từ bên ngoài, nàng có chút buồn ngủ, lăn lăn trong chăn, tiếng gõ cửa vẫn không ngừng lại, dường như nhất định muốn gọi nàng dậy.

“Vào đi.” Kỷ Đào mở mắt, nhìn thấy tấm rèm màu hồng nhạt trước mắt, mới nhớ ra mình đang ở Hoài An phủ, đang ngủ ở hậu gia Hoài An phủ.