Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Người đi vào lại không phải nha hoàn, cũng không có nha hoàn nào lá gan lớn như vậy, Kỷ Huyên Huyên đẩy của tiến vào, nhìn thấy Kỷ Đào đang nằm trên giường, đôi mắt híp lại, có vẻ đang rất thoải mái.

“Đào muội muội, tỉnh dậy thỉnh an mẫu thân thôi.” Kỷ Huyên Huyên bước đến đẩy Kỷ Đào, cười nói.

Nghe vậy, Kỷ Đào nhớ Dương ma ma từng nói, tỷ muội Kỷ Vận ngày nào cũng phải đến thỉnh an Hồ thị.

Kỷ Đào ngồi dậy, đánh răng rửa mặt một loạt xong, Kỷ Huyện Huyên vẫn luôn đứng một bên nhìn, đợi Kỷ Đào sửa soạn xong xuôi, nàng ta mới cười nói: “Đào muội muội phẩm hạnh trời ban, tùy tiện chải chuốt một hồi, đã đẹp hơn cả mấy quý nữ ở Hoài An phủ này rồi.”

Kỷ Đào chẳng mảy may để tâm đến lời Kỷ Huyện Huyên nói, tùy ý nghe là được rồi, cô nương này nghĩ gì nói đó, cái gì cũng dám nói, cuối cùng cũng chỉ một câu tính tình thẳng thắng, nghĩ gì nói đó là không đúng lắm, muốn nổi giận với nàng ta, cũng chỉ để lộ bản thân là người lòng dạ hẹp hòi.

Hồ thị ở viện tử, Liễu thị với bà cứ đứng nói cười vui vẻ, cũng không biết hai người họ làm sao có được chủ để chung để nói chuyện. Nhưng Kỷ Đào cảm thấy là do Hồ thị, người như vậy, với ai cũng có thể trò chuyện được, chỉ cần bà ấy muốn, với ai cũng có thể trở thành bằng hữu.

Kỷ Đào còn biết, Hồ thị này thực chất chỉ là vợ thứ, nhưng bây giờ Kỷ Quân thăng quan tiến chức nhanh chóng, thân phận của nàng cũng nước lên thuyền lên. Theo Dương ma ma nói, bây giờ nhà mẹ Hồ thị, ai cũng không dám coi thường bà.

Nghĩ cũng đúng, năm đó Kỷ Quân đỗ tấn sĩ, tuy thứ bậc không thấp, đối với dân trong Đào Nguyên thôn mà nói, quả nhiên là một bước lên trời. Nhưng đối với dân trong kinh thành, lại chẳng đáng là gì, dù là vợ thứ trong nhà quan viên nhị thẩm, cũng phải có bản lĩnh khiến người ta xem trọng mới được.

Hai người Kỷ Đào cũng Kỷ Huyên Huyên cùng bước vào, hành lễ với Hồ thị, Dương ma ma có dạy qua Kỷ Đào đây là quy tắc cơ bản nhất, so với Kỷ Huyện Huyên không mấy khác biệt.

Hồ thị thấy vậy, dáng vẻ rất cao hứng, cười nói với nha hoàn bên cạnh: “Thưởng cho Dương ma ma, xem ra bà ấy dụng tâm không ít.”

Lúc này Kỷ Vận cũng bước đến, nhìn nhìn Kỷ Huyện Huyên, nhìn sang Kỷ Đào cười:

“Vừa nãy định đến gọi Kỷ Đào muội muội, không ngờ Đào muội muội đã đi mất rồi.”

“Huyên Huyên tỷ sáng sớm đã gọi cửa muội, muội tính nết chậm chạp, nếu tỷ ấy không gọi, chỉ sợ giờ này muội còn ngủ đấy chứ.” Kỷ Đào khẩu khí như đùa, thản nhiên đáp lại.

“Huyên Huyên, không được làm phiền muội ấy, cả nhà muội ấy đi đường xa đến đây, nghỉ ngơi nhiều một chút mới đúng.” Hồ thị cơ hồ như rất có kiên nhẫn, đối với Huyên Huyên cười nói.

Kỷ Huyên Huyên nhìn Hồ thị sắc mặt nhu hòa, bĩu môi chống đối, ngồi xuống một bên.

Kỷ Đào thấy vậy, có chút giật mình.

Hồ thị không trách mắng răn dạy nàng ta, Kỷ Huyện Huyên sẽ cảm thấy chuyện này không có gì, từ từ sẽ thành thói như bây giờ, “thích gì nói đó.”

Mọi người vừa dùng bữa sáng với cười nói, sau bữa, Kỷ Vận quả nhiên hào hứng dẫn Kỷ Đào đi dạo phố, Kỷ Huyên Huyên tất nhiên không chịu yếu thế, khăng khăng đòi đi cùng. Kỷ Vận cũng không từ chối, cả ba cùng lên xe ngựa đi lên phố.

Không đến nửa khắc đã đến đại lộ phồn hoa, Kỷ Đào hiếu kì vén màn nhìn dòng người tấp nập nhộn nhịp bên ngoài, Kỷ Vận chỉ tay ra ngoài nói: “Đây là phố Lưu Dương phông hoa nhất Hoài An phủ, cơ bản những gì tốt nhất của Hoài An đều nằm trên con phố này.”

Kỷ Đào cũng hiểu, đại khái chính là đồ vật nơi này quý nhất, tốt nhất, tất nhiên người lui tới nơi này cũng là người giàu ở Hoài An.

Cả ba xuống ngựa, Kỷ Vận kéo hai người vào một tửu lâu bên đường, trước tiếp lên lầu hai, trong phòng, Kỷ Huyên Huyện nằm bò trên có vẻ của sổ nhìn ra bên ngoài, Kỷ Vạn cùng Kỷ Đào gọi một vài món lên.

Kỷ Đào có vẻ đang hứng khởi, đột nhiên Kỷ Huyện Huyên quay đầu, kinh hô: “Tỷ tỷ, Tử Cầm đang ở bên ngoài.”

Kỷ Vận sắc mặt vui hẳn lên, liền bước đến cửa sổ trông ra xem, Kỷ Đào thấy nàng ta vẫy vẫy tay.

Kỷ Vận trở lại, nhìn Kỷ Đào cười: “Ta với Tử Cầm lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt. Nàng ta còn là muội muội của vị hôn phu ta.”

Kỷ Đào hiểu rồi, nói vậy, Kỷ Vận cùng vị hôn phu của nàng ta cũng quen biết nhau từ nhỏ rồi.

Ngoài của truyền đến tiếng gõ, Kỷ Vận đích thân ra mở, bước vào là một vị cô nương quần áo hồng nhạt, những cái trâm cài đơn giản, trên mặt chỉ thoa chút phấn, đôi chân mày tinh xảo, một cô nương rất ưa nhìn, vừa vào thấy Kỷ Đào đã hỏi:

“Ngươi có phải vị Đào muội muội mà Kỷ Vận hay nhắc đến không?”

Kỷ Đào mỉm cười gật đầu.

“Ta từ lâu đã nghe Vận Nhi nói về ngươi rồi, nghe nói ngươi y thuật cao minh, tuy lớn lên từ nông gia, nhưng so về lễ nghi quy cũ ngươi không kém hơn bọn ta là bao.” Tề Tử Cầm cười cười, đôi mày thư lãng, vừa trò chuyện vừa cười vui vẻ.

Kỷ Đào khẽ mỉm cười: “Còn phải cảm ơn đại bá mẫu để Dương ma ma đến dạy dỗ ta.

Nếu không, một nha đầu nhà quê như ta, biết học quy cũ ở đâu chứ? Dù là vậy, quy củ của ta, cũng chỉ để bốc phét mà thôi, ta căn bản cũng không chịu học đàng hoàng.”

“Chỉ cần ngươi giỏi y thuật thôi, cũng đã hơn bọn ta rất nhiều rồi.” Tề Tử Cầm gương mặt tươi cười nhìn sang Kỷ Vận.

“Vận Nhi, sao hôm nay lại xuống phố vậy?” Tề Tử Cầm cười hỏi, ánh mắt lướt qua Kỷ Đào đột nhiên hiểu ra.

“Ở nhà chán quá.” Kỷ Vận thuận miệng đáp lại, nhìn Kỷ Huyên Huyên, nói: “Huyên Huyên, lần trước muội nói muốn mua trâm cài phỉ thúy, hay là giờ muội đi mua đi, vừa hay lúc ta ra ngoài nương đã cho ít bạc.”

Kỷ Huyên Huyên vốn đang rất hứng thú muốn nghe hai người họ nói chuyện, nhưng nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ: “Vậy muội đi đây.”

Kỷ Đào cũng đứng dậy, Kỷ Vận rõ ràng chỉ muốn tách Kỷ Huyên Huyên ra, tất nhiên là có chuyện muốn nói với Tề Tử Cầm, nói ra nàng so với Kỷ Huyên Huyên còn xa lạ hơn.