Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Nào dám, nào dám, có thể dẫn đường cho công tử là vinh hạnh của tại hạ, đâu còn dám nhận tiền công khó nhọc của công tử." Nghe Từ Thanh Phàm nói đùa, Trương Long vội vàng xua tay.

Tuy cảm thấy thái độ trước sau bất nhất này của Trương Long ắt có mưu đồ, nhưng Từ Thanh Phàm không cho rằng một gã phàm nhân có thể gây ra uy hiếp gì với mình, hơn nữa hắn cũng thấy một mình du ngoạn tuy tùy ý nhưng lại không đủ hứng thú, bèn cười nói: “Nếu ngươi muốn đi theo thì cứ theo đi.”

"Hảo lặc…!” Trương Long nghe Từ Thanh Phàm nói vậy thì mừng rỡ đáp.

Được Từ Thanh Phàm cho phép, Trương Long lại sán tới bên cạnh hắn, tiếp tục làm người dẫn đường, chỉ trỏ đây đó, nói cười vui vẻ, dường như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

"Công tử, bây giờ đã là giữa trưa, chúng ta đi dùng bữa chứ?" Dạo chơi một lúc, Trương Long đột nhiên hỏi.

"Được thôi." Từ Thanh Phàm gật đầu. Tuy hắn đã sớm bước vào cảnh giới không vướng bụi trần, nhưng từ nhỏ đã ngưỡng mộ mỹ thực của Trung Thổ phồn hoa từ lâu, nên vẫn quyết định đi nếm thử.

"Vạn Hạc Lâu" là một tửu lâu được trang hoàng tinh xảo, sở dĩ nó có tên Vạn Hạc Lâu không phải vì ở đó có một vạn con hạc, mà vì ông chủ tửu lâu này họ Vạn, tên Hạc. Theo lời Trương Long, món ăn ở tửu lâu này là ngon nhất Cổ Sơn trấn, nhất là rượu Thanh tửu được bán ở đây có thể coi là Cổ Sơn nhất tuyệt.

Tới Vạn Hạc Lâu, Từ Thanh Phàm và Trương Long chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ trên lầu hai, gọi thêm vài món trứ danh của quán rồi ngồi trên lầu ngắm cảnh. Còn Trương Long thì không ngừng kể cho Từ Thanh Phàm nghe những chuyện thú vị và tao nhã của Cổ Sơn trấn.

Nhìn dòng người đông đúc bận rộn dưới lầu, tiểu thương và phụ nữ vì giá cả mà tranh cãi không ngớt, tiểu nhị các tiệm tranh nhau mời chào khách, Từ Thanh Phàm đột nhiên nhận ra, vào khoảnh khắc này, thân phận tu tiên giả của mình lại trở nên chân thực đến lạ.

Không còn phải sầu não vì sinh tồn, không còn phải bôn ba vì tiền tài, nhưng tu tiên giả có thật sự sống tiêu dao tự tại hơn phàm nhân không? Từ Thanh Phàm bất giác lắc đầu.

"Trương Long, nói đi, rốt cuộc ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì." Từ Thanh Phàm đột nhiên dời mắt khỏi cảnh vật bên ngoài cửa sổ, cắt ngang lời giới thiệu thao thao bất tuyệt của Trương Long, thản nhiên hỏi.

"Công tử, ngươi, ngươi biết hết rồi sao?" Trương Long kinh ngạc đến lắp bắp hỏi.

"Ta chẳng biết gì cả, ta chỉ cảm thấy ngươi cung kính với ta như vậy, chắc không chỉ vì muốn đòi lại mấy chục lượng bạc mà ta đã lấy của ngươi chứ?" Từ Thanh Phàm lắc đầu, cười nhạt nói.

Nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Từ Thanh Phàm, Trương Long do dự một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt trở nên kiên định, trầm giọng hỏi hắn: "Công tử, ngươi là cao thủ võ lâm phải không?"

Nghe Trương Long hỏi, Từ Thanh Phàm khẽ mỉm cười, bất giác nhớ lại lúc mới gặp Lục Hoa Nghiêm đã hiểu lầm thân phận của hắn, bèn thản nhiên đáp: "Cũng có thể xem là vậy."

"Vậy công tử có thể dạy ta võ công không? Ta muốn bái công tử làm sư phụ." Nghe Từ Thanh Phàm nói vậy, ánh mắt Trương Long trở nên nóng rực, hỏi.

"Ồ? Ngươi muốn học võ công làm gì? Để đi thu thêm nhiều phí cực nhọc hơn à?" Từ Thanh Phàm cười hỏi.

"Không phải, ta muốn báo thù!" Nghe Từ Thanh Phàm nói, vẻ mặt Trương Long trở nên nghiêm nghị, cất giọng đầy căm hờn.

Nhìn dáng vẻ kiên định và bi thương của Trương Long lúc nói chuyện, Từ Thanh Phàm chợt sững người, dường như thấy được chính mình của mấy mươi năm trước, khi đó mình muốn bái Lục Hoa Nghiêm làm sư phụ, ánh mắt liệu có kiên định và bi thương đến thế không?

Thấy thần sắc Từ Thanh Phàm trở nên ngẩn ngơ, Trương Long không khỏi sốt ruột, tưởng rằng hắn không muốn dạy mình võ công, bèn mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đột ngột quỳ xuống trước mặt Từ Thanh Phàm, lớn tiếng nói: "Xin sư phụ dạy ta võ công, đệ tử tuyệt đối sẽ không dùng võ công làm điều ác, từ nay về sau nguyện làm trâu làm ngựa cho sư phụ, không một lời oán thán."

"Đứng dậy nói chuyện." Từ Thanh Phàm nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người trên lầu đang đổ dồn về phía mình, không khỏi có chút khó xử, vội nói với Trương Long.

Nói rồi, không để Trương Long phản kháng, hắn trực tiếp kéo y dậy ấn xuống ghế, đoạn nói: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, nếu ngươi nói có lý, ta có thể giúp ngươi một tay, nhưng chuyện bái sư thì đừng nhắc lại nữa."

Nghe Từ Thanh Phàm nói vậy, Trương Long không khỏi sốt ruột, đang định nói gì đó thì một giọng nói ngạo mạn đột nhiên từ dưới lầu vọng lên.

"Tiểu nhị, hôm nay thiếu gia nhà ta bao trọn lầu hai để đãi yến tiệc cung phụng Lý Tiên sư, ngươi mau đuổi hết đám khách này ra ngoài đi."

Nghe thấy giọng nói ngạo mạn này, Từ Thanh Phàm bất giác khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn lại thì thấy một đám gia đinh đang vây quanh hai người có dáng vẻ khác biệt đi lên lầu. Người trẻ tuổi trong đó tướng mạo cũng coi như tuấn tú, tiếc là đôi mắt hẹp dài trông có phần tà dị, sắc mặt trắng bệch, bước chân phù phiếm, rõ là bộ dạng bị tửu sắc vét cạn. Hẳn đó chính là vị thiếu gia trong giọng nói vừa rồi. Người còn lại thì một đầu tóc trắng dài, mình vận đạo bào, dáng vẻ đạo cốt tiên phong, hiển nhiên chính là vị cung phụng Lý Tiên sư kia.