Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Kim Đinh Trác! Lại là đạo pháp trung giai cao cấp Kim Đinh Trác! Từ Thanh Phàm tuy biết Kim Thanh Hàn là thiên tài trăm năm khó gặp, nhưng cũng không thể ngờ y đã có thể tự mình tu luyện đạo pháp trung giai cao cấp!
Khi nhận ra Từ Thanh Phàm đã tới, Kim Thanh Hàn liền chậm rãi tán đi linh khí tụ trên tay, rồi gật đầu với Từ Thanh Phàm, thần sắc vẫn lạnh lùng bình thản như cũ. Chỉ có tia sáng thoáng qua trong mắt mới phản chiếu nội tâm y có lẽ không tĩnh lặng như bề ngoài, rồi y thản nhiên nói: “Ngươi tới rồi.”
Từ Thanh Phàm mỉm cười đáp lại Kim Thanh Hàn: “Lâu rồi không gặp.”
Kim Thanh Hàn không hề chất vấn tại sao Từ Thanh Phàm biệt tăm suốt bốn tháng trời, thậm chí đến một lời chào hỏi cũng không có, bởi vì y biết Từ Thanh Phàm nhất định có lý do của riêng mình, cũng tin rằng hắn sẽ cho mình một lời giải thích rõ ràng. Mà Từ Thanh Phàm cũng không vội giải thích tại sao dạo này mình không đến, bởi vì hắn biết với tính cách của Kim Thanh Hàn, y nhất định sẽ không vì chuyện này mà trách mình.
Đây chính là bằng hữu, có lẽ sở thích của họ khác nhau, tính cách khác nhau, từng trải khác nhau, nhưng họ nhất định có một điểm chung, đó là sự tin tưởng dành cho nhau.
Bằng hữu chân chính không nhất thiết phải cùng chung hoạn nạn, càng không cần phải ở bên nhau quá lâu, bằng hữu chân chính chỉ đơn giản là hai người tâm tính tương hợp, đối đãi với nhau chân thành thẳng thắn, có thể giao phó sau lưng cho đối phương vào thời khắc nguy hiểm nhất.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, dù Kim Thanh Hàn đơn độc cao ngạo, Từ Thanh Phàm điềm đạm thanh nhã, nhưng hai người họ chính là bằng hữu chân chính.
Có những người quen biết nhau đã lâu mà vẫn chỉ là người quen, lại có những người chỉ qua vài câu chuyện đã trở thành bằng hữu. Kim Thanh Hàn và Từ Thanh Phàm chính là như vậy, một câu “Tới rồi” đã thay cho tất cả.
Tiếp đó, hai người lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra, mỗi người làm việc của mình, Từ Thanh Phàm tiếp tục đả tọa, còn Kim Thanh Hàn tiếp tục tu luyện đạo pháp ở bên cạnh, cảnh tượng y hệt như những gì diễn ra hằng ngày của bốn tháng trước, dường như chưa từng bị gián đoạn.
Thời gian trong lúc đả tọa trôi đi rất nhanh, chẳng biết đã qua bao lâu, trăng đã xế về đông, Từ Thanh Phàm cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong nhập định. Hắn chậm rãi mở mắt ra, lại thấy Kim Thanh Hàn không biết từ lúc nào đã tu hành xong, đang lẳng lặng đứng một bên chờ đợi, y dường như biết Từ Thanh Phàm có lời muốn nói với mình.
Nhìn dáng vẻ của Kim Thanh Hàn, khát khao giãi bày trong lòng Từ Thanh Phàm càng thêm mãnh liệt. Những ngày qua, những cảm xúc dồn nén trong lòng hắn đã quá nhiều rồi.
Lúc này, chẳng phải là lúc cần đến bằng hữu hay sao?
Từ Thanh Phàm hiện tại trong toàn bộ Cửu Hoa Sơn chỉ quen biết hai người là Kim Thanh Hàn và Nhạc Thanh Nho, nhưng khác với Kim Thanh Hàn, Nhạc Thanh Nho cho Từ Thanh Phàm cảm giác giống một vị trưởng bối hơn, nhân từ, hay càm ràm, nhưng lại không phải người thích hợp để dốc bầu tâm sự.
“Gần đây ngươi thế nào?” Từ Thanh Phàm đứng dậy, phủi bụi trên người rồi ngẩng đầu hỏi.
“Bình thường, tiến độ tu luyện không có gì đột phá.” Kim Thanh Hàn nhàn nhạt đáp.
Nghe Kim Thanh Hàn nói vậy, Từ Thanh Phàm nhất thời không biết nói gì. “Kim Đinh Trác” mà Kim Thanh Hàn vừa luyện tập là đạo pháp trung giai cao cấp, phải có tu vi đạt đến Tích Cốc hậu kỳ mới có thể thi triển thuận lợi. Tuy vừa rồi thấy y thi triển có vẻ rất tốn sức, nhưng Kim Thanh Hàn không còn nghi ngờ gì nữa đã có tu vi ít nhất là Tích Cốc trung kỳ. Nghĩ lại nửa năm trước Kim Thanh Hàn vẫn chỉ có tu vi Tích Cốc sơ kỳ, có thể tưởng tượng được Từ Thanh Phàm đã cạn lời đến mức nào trước câu "tiến độ tu luyện không có gì đột phá" của y. Trong lòng chỉ có thể lý giải rằng, tiêu chuẩn của thiên tài vốn khác với người thường.
“Còn ngươi?” Kim Thanh Hàn hỏi lại.
Từ Thanh Phàm nghe Kim Thanh Hàn hỏi, tuy có đầy một bụng lời muốn nói, nhưng nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Do dự một lát, hắn cười nói với Kim Thanh Hàn: “Tân gia của ta ở ngay gần đây, còn có hai vò thanh tửu, chúng ta vừa uống vừa trò chuyện, thế nào?”
Từ Thanh Phàm chợt nhận ra, men rượu có lẽ sẽ giúp hắn dễ trải lòng hơn.
“Tân gia? Được.” Kim Thanh Hàn gật đầu.
Khi Kim Thanh Hàn nhìn thấy tân gia của Từ Thanh Phàm, y lộ vẻ kinh ngạc, vì sự đơn sơ của nơi này, và cũng vì Từ Thanh Phàm có thể tự mình khai mở động phủ. Nhưng y không hỏi gì, bởi y biết lát nữa Từ Thanh Phàm sẽ cho mình câu trả lời.
Sau khi Từ Thanh Phàm giới thiệu Kim Thanh Hàn với sư huynh Nhạc Thanh Nho, Nhạc Thanh Nho rất vui vì sư đệ mình kết giao được một người bạn tốt, bèn nhiệt tình chiêu đãi Kim Thanh Hàn. Mà Kim Thanh Hàn cũng lễ phép chào hỏi Nhạc Thanh Nho, đối với một người có khí chất trưởng giả như thầy đồ của Nhạc Thanh Nho, rất khó để ai có ác cảm, dù là kẻ cao ngạo như Kim Thanh Hàn cũng vậy.