Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Bây giờ chúng ta về Hậu Sơn trước đi, Từ sư huynh cần sớm đả tọa nghỉ ngơi, hồi phục linh khí trong cơ thể, ngày mai còn phải tiếp tục tỷ thí." Kim Thanh Hàn lại ngắt lời hai người, nhàn nhạt nói.

Nghe những lời quan tâm của Kim Thanh Hàn, dù giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhưng Từ Thanh Phàm lại cảm thấy trong lòng ấm áp.

Sau khi Nhạc Thanh Nho cũng lên tiếng khuyên nhủ, Từ Thanh Phàm được Nhạc Thanh Nho và Kim Thanh Hàn hai người dìu, chậm rãi trở về động phủ của mình ở Hậu Sơn.

Sáng sớm ngày hôm sau bất tri bất giác đã đến trong lúc Từ Thanh Phàm chuyên tâm đả tọa. Khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai chiếu vào căn nhà gỗ, Từ Thanh Phàm cũng chậm rãi mở mắt, tiếc nuối thở dài một hơi.

Linh khí mà Từ Thanh Phàm tiêu hao trong trận tỷ thí với Lý Vũ Hàn hôm qua thực sự quá nghiêm trọng, mà thời gian đả tọa hồi phục chỉ trong một đêm lại quá ngắn, cho nên Khô Vinh nhị khí trong cơ thể hắn bây giờ cũng chỉ hồi phục được khoảng sáu bảy phần. Điều này khiến hắn không khỏi có chút lo lắng cho trận tỷ thí hôm nay, nếu thực lực của đối thủ lần này cũng lợi hại tương tự Lý Vũ Hàn, vậy chẳng phải mình thua nhiều thắng ít sao?

Nhưng nghĩ lại, Từ Thanh Phàm lại không khỏi thấy buồn cười, cảm thấy mình đã quá lo xa. Cao thủ như Lý Vũ Hàn đâu phải muốn gặp là gặp được.

Bước ra ngoài cửa, lúc này mặt trời vừa lên, gió nhẹ mây trong, trời đất giăng một tầng sương mỏng, phản chiếu ánh nắng vàng óng của buổi sớm mai, kết hợp với rừng cây xanh tươi rậm rạp xung quanh, tạo nên một vẻ đẹp lạ thường. Không khí thoảng mùi đất ẩm và hương hoa cỏ lại càng thêm trong lành. Nhưng đối mặt với mỹ cảnh như vậy, Từ Thanh Phàm lại chẳng thể nào tĩnh tâm nổi, từ khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, một dự cảm chẳng lành cứ lởn vởn trong lòng hắn.

"Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ là vì trận tỷ thí hôm nay sao?" Từ Thanh Phàm khẽ lẩm bẩm.

"Sư đệ, hôm nay ngươi dậy sớm vậy, linh khí trong cơ thể hồi phục thế nào rồi?" Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói nho nhã của Nhạc Thanh Nho, mang theo sự quan tâm sâu sắc.

Xoay người nhìn ánh mắt quan tâm của Nhạc Thanh Nho, Từ Thanh Phàm cuối cùng cũng biết sự bất an trong lòng mình đến từ đâu.

Là Nhạc Thanh Nho! Hôm nay chính là ngày Nhạc Thanh Nho tỷ thí với Nam Cung Thanh Sơn.

Qua bao năm tiếp xúc, Từ Thanh Phàm là người hiểu rõ tính cách của Nhạc Thanh Nho nhất. Đọc nhiều thi thư, hắn tin sâu vào đạo lý "nhân chi sơ, tính bản thiện" và "dĩ hòa vi quý", sống hệt như một người hiền lành.

Người như vậy làm sư trưởng, bậc bề trên tất được người người kính yêu, làm hàng xóm láng giềng cũng được người người tôn trọng, nhưng tính cách này lại thật sự quá không phù hợp với việc tranh đấu. Bởi vì hắn tuy thông tường lịch sử, lại không hiểu lòng người quỷ quyệt; chỉ biết đối đãi với người bằng thiện ý, lại rất ít khi có lòng phòng bị.

Tuy hôm qua sau khi xem Nhạc Thanh Nho tỷ thí, Từ Thanh Phàm đã yên tâm không ít vì thực lực cao cường của hắn, hơn nữa trước đó cũng đã nhắc nhở Nhạc Thanh Nho, nhưng nghĩ đến tính cách âm hiểm và ánh mắt oán độc của Nam Cung Thanh Sơn, Từ Thanh Phàm vẫn không nhịn được lại nói với Nhạc Thanh Nho: "Sư huynh, hôm nay huynh tỷ thí với Nam Cung Thanh Sơn, nhất định phải hết sức cẩn thận, quyết không được nương tay, với tâm tính của Nam Cung Thanh Sơn tuyệt đối sẽ không niệm tình xưa đâu."

"Chuyện này ta biết, sư đệ ngươi không cần lo lắng." Nhạc Thanh Nho mỉm cười nói, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười hiền hòa của Nhạc Thanh Nho, sự bất an trong lòng Từ Thanh Phàm lại càng thêm mãnh liệt.

Sau khi cùng Nhạc Thanh Nho đến tiền sơn, Từ Thanh Phàm vốn định đích thân xem trận tỷ thí của Nhạc Thanh Nho và Nam Cung Thanh Sơn, nhưng không may là trận tỷ thí của Từ Thanh Phàm và Nhạc Thanh Nho đều được xếp vào lượt thứ hai, bất đắc dĩ, Từ Thanh Phàm đành phải đi về phía thạch đài số năm của mình trước, trước khi đi vì không yên tâm lại dặn dò Nhạc Thanh Nho thêm một lần nữa.

Trong tâm trạng bất an đó, Từ Thanh Phàm bước nhanh về phía thạch đài số năm của mình.

Hôm nay, số người đến vây xem quanh thạch đài số năm rõ ràng đông hơn hôm qua rất nhiều. Thấy Từ Thanh Phàm đi tới, đám đông vây xem dưới đài số bốn đều tự giác dạt ra một lối đi. Nhìn ánh mắt kính nể xen lẫn ghen tị của mọi người xung quanh, Từ Thanh Phàm không khỏi cười khổ. Hắn biết sau trận chiến hôm qua, mình cũng xem như đã có chút danh tiếng. Nói không chừng trong đám người vây xem hôm nay, còn có không ít người đặc biệt đến để xem mình.

Sau khi lên đài, Từ Thanh Phàm theo lệ cũ cúi mình hành lễ với vị trưởng lão làm trọng tài, sau đó bắt đầu cẩn thận quan sát đối thủ của mình hôm nay.