Tiên Gia (Dịch)

Chương 13. Thị Giác Của Tiên Gia!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nói xong lời này, Thanh đại gia lại rũ mắt xuống, tiếp tục nhàn nhã vừa phe phẩy quạt hương bồ vừa nghỉ ngơi.

“Là tiên gia chứ không phải quỷ gia ư?” Dư Khuyết nhẩm lại câu này, sau đó nghiêm mặt, không còn vẻ đắc ý nữa, lập tức kính cẩn chắp tay thi lễ với đối phương, thật lòng thật dạ cảm tạ vị Thanh đại gia này.

Dù trong nhà hắn còn có thúc phụ, nhưng thúc phụ vốn không phải tiên gia, chẳng qua chỉ là một người làm công nho nhỏ trong Dạ Hương Ty mà thôi. Rất nhiều chuyện về tiên gia, Dư Khuyết đều chỉ có thể đọc qua sách vở.

Đừng thấy Thanh đại gia gác cổng nhìn chỉ như một lão đầu tầm thường mà lầm, đối phương có thể làm công trong huyện học, hơn nữa còn làm công việc trông coi một khu vực khá quan trọng như hỏa thất thì người này tuyệt đối không phải kẻ bình thường, ít nhất cũng phải là một vị tiên gia Mao Thần cửu phẩm chân chính.

Có thể được một vị tiên gia chân chính như thế chỉ điểm, cũng là việc rất hiếm có với Dư Khuyết rồi.

Thanh đại gia gác cổng phe phẩy cái quạt hương bồ, lại dùng quạt chỉ ra ngoài cửa rồi nói: “Đi đi thôi.”

Dư Khuyết cười cười, cứ thế cáo từ rời đi.

Chờ hắn lảo đảo đi ra khỏi hỏa thất, bỗng nhiên như có chút cảm giác, trực tiếp dừng lại đứng bên ngoài cửa lớn, quay người nhìn về phía sau lưng.

Ôi!

Hỏa thất khổng lồ khói bụi mù mịt, đầy mùi hôi thối khó ngửi trong mắt hắn lúc ban đầu... giờ phút này đã thay đổi!

Vù vù vù!

Chỉ thấy vô số hồn phách có lớn có nhỏ, tựa như những mảnh giấy xám bay lượn trong hỏa thất, rậm rạp chằng chịt như muốn che trời lấp đất.

Chỉ thấy từng cây hương nến cao chín trượng nhìn giống như những người khổng lồ đang ngồi trên lò lửa, không ngừng nuốt mây nhả khói, thậm chí còn dùng tay không ngừng vớt lấy hồn phách, hút vào trong cơ thể, mang tới cho người ta một loại cảm giác vô cùng rung động.

Bản thân Dư Khuyết cũng không quá giật mình, chỉ là trong lòng hơi có phần kinh ngạc mà thôi. Nhưng khoảnh khắc ấy, con gia thần trong cơ thể hắn lại giống như con chuột nhìn thấy thiên địch chứ không còn là một con mèo già hung tính khó thuần như trước nữa.

“Đây chính là thị giác của các tiên gia sao?” Dư Khuyết ngửa đầu nhìn, mãi cho đến khi hai mắt đau tới rướm lệ mới thu hồi ánh mắt. Trước khi có gia thần gia trì, hắn khó mà nhìn thấy cảnh tượng như thế. Trên sách viết dẫu có chi tiết đến đâu thì chung quy cũng không thể rung động bằng chính mình tận mắt nhìn thấy được.

Sau khi cảm thán hồi lâu, Dư Khuyết mới vén tay áo lên, vừa tấm tắc vừa đi ra ngoài.

Không lâu sau, hắn ngồi lên chiếc xe kéo có đường ray khởi hành từ huyện học thứ bảy. Vì đang là giờ cao điểm của lớp tối nên hắn giống như miếng đậu hũ bị người ta chen chúc nhét trong hũ sành, được xe kéo thẳng tới nơi đặt chân của dòng họ Phục thị.

Trong khoảng thời gian này, có khá nhiều nhà giàu ngồi xe kéo tay, thậm chí là ngồi kiệu do người nâng, bước chân lướt nhanh, nhàn nhã vượt qua xe kéo đường ray.

Đám người chen chúc trên xe kéo đều hâm mộ bọn họ không thôi, còn không ngừng mắng thầm: “Mẹ kiếp! Nha môn chỉ biết cấm ngựa cấm lừa, nói cái gì mà khiến cho cảnh vật dơ bẩn, con mẹ nó chứ, đúng là không biết nghĩ cho người khác.”

“Đúng đúng, các lão gia có sức người thay gia súc, chúng ta thì có cái rắm á.”

Dư Khuyết nghe đám người hai bên thi nhau nói, hàng chân mày thoáng cau lại, trong lòng cũng oán thầm không thôi, bởi vì đợi lát nữa hắn xuống khỏi chiếc xe này, còn phải đi bộ thêm vài dặm đường nữa mới về đến nhà.

Kỳ thực cũng không phải là không thể cưỡi ngựa cưỡi lừa trong thành, mà là không thể cưỡi ngựa làm việc riêng, nhất định phải có thẻ ngựa thẻ lừa, danh sách chỉ có hạn, hàng năm còn phải nộp thuế phân ngựa lừa, mà giá cả hàng năm đều tăng lên.

Trong nhà thúc phụ cũng có một con, nhưng đó là vì công việc cần thiết nên mới có, bình thường cũng không nuôi ở nhà.

Một đường quanh đi quẩn lại, đợi cho đến khi Dư Khuyết tiến vào tộc địa của tông tộc Phục thị thì trời đã tối đen. Hắn đi thẳng một đường tới, ngoại trừ tộc nhân tuần tra, ban đêm cũng không có mấy người đi lại ở bên ngoài.

Lần mò trong bóng tối, Dư Khuyết quen đường quen lối đi tới phía trước một dãy nhà ngang, lúc này trong mắt hắn mới xuất hiện từng điểm sáng. Qua khung cửa sổ thủy tinh, mơ hồ có thể trông thấy từng gian phòng mờ mờ, bên trong những gian phòng này có khá nhiều người, có người đang thắp đèn, vùi đầu đọc sách, có người đang ăn cơm, thuận tiện cũng đánh con nhà mình, có người thì đang lặng lẽ ôm ôm ấp ấp, cho rằng người bên ngoài không nhìn thấy nhưng thật ra người ở bên ngoài nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.

Dư Khuyết đi vào trong nhà ngang, dù đã qua giờ cơm nhưng trong hành lang vẫn ngập đầy mùi thơm nồng đậm của dầu hạt cải, mang lại cảm giác cực kỳ quen thuộc. Nhưng đi tới trước cửa nhà mình, hắn lại dừng bước, rón ra rón rén, không biết nên đi vào như thế nào, chỉ có thể lặng lẽ đi qua đi lại bên trong hành lang.