Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hắn nghe thấy trong phòng vang lên tiếng nói chuyện như thì thầm:
“Không biết Khuyết Nhi ở bên ngoài thế nào rồi, còn sống hay đã chết? Đến giờ vẫn không có tin tức gì mà trong tộc lại có thể mặt dày tới hỏi.”
“Xùy! Nàng bớt nói chuyện xúi quẩy đi, Khuyết Nhi chỉ đơn thuần là ra ngoài giải sầu một chút thôi.”
Sau đó lại có tiếng cười khổ của thúc phụ vang lên: “Nàng nói xem, nếu ta truyền gia thần trên người cho nó, liệu nó có ra ngoài nữa không?”
Thúc mẫu lại mắng: “Chàng nói nhảm cái gì đấy, cả nhà chỉ trông cậy vào một mình chàng, nếu truyền gia thần cho Khuyết Nhi rồi... Chẳng lẽ chàng định dựa vào Khuyết Nhi đi làm công tăng ca à? Nó mới bao nhiêu tuổi, thế không phải làm nó mệt chết sao?”
Thúc phụ nghẹn lời, đột nhiên lại tự giễu cười nói: “Đúng vậy! Số tiền vay để mua gia thần vẫn chưa trả hết, muốn truyền cũng không truyền được.”
Tiếng cằn nhằn liên miên vang lên, hai người bên trong nói cười một lát, bầu không khí khá tốt đẹp. Nhưng sau khi vui vẻ một hồi, rõ ràng là thúc phụ thúc mẫu của hắn vẫn còn lo lắng, đặc biệt là về chuyện “người trong tộc tìm tới” vừa được bọn họ nhắc đến trước đó.
Nhưng Dư Khuyết nghe thêm một lát cũng không thấy hai người nói cụ thể đó là chuyện gì. Vì vậy hắn ở ngoài cửa hít sâu mấy hơi, giậm chân hai cái, lấy hết dũng khí, lạch bạch đi về phía cửa nhà.
Tiếng bước chân của hắn vừa vang lên, tiếng nói chuyện trong phòng đã im bặt. Ngay sau đó, dường như người trong phòng đã nhận ra điều gì đó, lập tức có âm thanh đi giày, tiếng lục lọi đốt đèn vang lên.
Đèn còn chưa kịp sáng, cửa đã vang lên một tiếng cạch!
Không cần Dư Khuyết gõ cửa, cửa phòng đã mở ra, một gương mặt nam tử trung niên có vẻ tang thương lộ diện. Nam tử trung niên ấy khẽ chớp mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Dư Khuyết, trong lúc nhất thời ông ấy không nói lời nào mà chỉ quan sát trên dưới một phen, thấy trên người Dư Khuyết vẫn còn đầy đủ mới thở hắt ra rồi lên tiếng: “Về rồi à?”
Dư Khuyết gật đầu, cười nói: “Về rồi.”
Gần như ngay lập tức, hắn đã trở lại như trước, trực tiếp lách qua cửa tiến vào, trong miệng cũng kêu lên: “Thím! Ta đói rồi, cho ta bát mì đi.”
Thúc mẫu đã sớm xỏ giày đi vào phòng bếp, bà ló đầu ra, miệng hùng hổ mắng: “Nói nhỏ thôi! Nhóc con nhà ngươi, đừng đánh thức hai tiểu tổ tông kia dậy.”
Dư Khuyết thuận miệng nói: “Sao có thể đánh thức chúng được? Vốn dĩ hai đứa nhóc kia cũng không ngủ mà.”
Hắn vừa dứt lời, hai đứa nhỏ trong nhà đã nhảy nhót ầm lên, cách một cánh cửa hô to: “Ca! Huynh về rồi.”
“Nương, ta cũng muốn ăn, ta cũng muốn ăn, ta còn muốn thêm hai quả trứng nữa.”
“Hai quả? Sao ngươi không tự mình đẻ ra hai quả đi?”
Thấy cảnh tượng náo nhiệt mà lại sống động như vậy, trên mặt Dư Khuyết cũng lộ ra một nụ cười. Tuy trong phòng vẫn chưa đốt lò nhưng hắn đã cảm thấy toàn thân nóng hầm hập, vừa buồn ngủ lại vừa tràn trề sinh lực, thật sự muốn chui đầu vào gầm giường ướt lạnh, mặt kề sát đất, đánh một giấc thật say. Nhưng có lời Thanh đại gia gác cổng nhắc nhở, dù thế nào Dư Khuyết cũng khắc chế chính mình để không chui xuống gầm giường ngủ mà cứng ngắc nằm ở trên giường.
Chẳng qua đến tận nửa đêm hắn vẫn trừng mắt như chuông đồng, liên tục xoay người, không có chút buồn ngủ nào. Rõ ràng dưới thân là chiếc giường ấm áp thoải mái nhưng trong cảm giác của hắn, nơi này lại không tốt bằng mặt đất cứng rắn dưới kia.
Một mực gian nan trằn trọc đến tận bình minh, chờ đến lúc mặt trời ló rạng, lúc này Dư Khuyết mới cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới, sau đó hắn chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Vốn dĩ thúc phụ và thúc mẫu muốn tới gọi hắn rời giường ăn sáng, nhưng vừa lặng lẽ đẩy cửa ra quan sát Dư Khuyết một cái lại im lặng lui ra ngoài cửa phòng, cũng hung hăng dặn dò hai tiểu tổ tông trong nhà một phen, không cho chúng nó tiến vào quấy rầy hắn say ngủ.
Trong tiếng ngao ngao vang dội, mọi người trong Phục thị đều bước ra bên ngoài, bắt đầu một ngày mới, người nên đi làm việc thì bắt tay vào làm việc, người nên đến học đường thì đi đến học đường, trong phòng chỉ còn lại một mình thúc mẫu rón ra rón rén, bận trước bận sau.
Chờ đến chạng vạng tối, thúc phụ tan tầm sớm, động tĩnh trong phòng hơi lớn, lúc này Dư Khuyết mới chậm rãi tỉnh lại, nhưng hắn có thể rõ ràng cảm nhận được bên ngoài vẫn còn ánh mặt trời, bởi vậy trong lòng mới có phần kháng cự việc đi ra ngoài vào lúc này. Tới khi có người khác đến nhà, tiếng nói chuyện vang lên trong phòng, Dư Khuyết mới mở bừng mắt.
“Khuyết Nhi cũng không còn nhỏ nữa, với gia sản của các ngươi, chỉ sợ khó có thể mua được một con gia thần. Không bằng nên tính toán sớm một chút, so với lãng phí cơ hội lần này, chẳng bằng thương lượng ổn thỏa với người trong tộc, ta chắc chắn sẽ giúp đỡ ngươi.”
Giọng nói cứng ngắc của thúc phụ vang lên: “Khuyết Nhi là người có chủ kiến, việc này nên để nó quyết, nếu nó muốn thì tự nhiên sẽ nhắc tới.”