Tiên Không Phải Tu Như Vậy (Dịch)

Chương 5. Người ghét chó ghét trời ghét đất, quỷ khóc sói gào cũng bi thương (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nói xong, một trận hùng hùng hổ hổ.

Thiếu Lâm Tự ở Bắc Tề, Lư Minh không sợ bọn họ nghe thấy, hắn sợ nếu nhỏ giọng hơn, phương trượng của Đại Giác Tự sẽ không nghe thấy.

Thiếu niên kia chọc giận Lư Minh, ỉu xìu ngồi xuống, không dám nhắc lại ai lợi hại hơn.

“Ngươi, hôm nay luyện thêm một canh giờ, luyện xong đi tìm sư huynh võ quán kiểm tra, thua thì luyện thêm một canh giờ!”

“A...”

Thiếu niên kia mặt lộ vẻ khổ sở, vô lực chán nản ngồi bệt xuống đất, phảng phất cả người đều đã xám xịt.

Lư Minh cường thế tăng thêm uy vọng, không cho phép các thiếu niên khiêu khích Đại Giác Tự trong lòng hắn, phất phất tay nói: “Ta say một chút, hôm nay đến đây thôi, các ngươi trở về nghỉ ngơi, sau khi ăn cơm xong, lấy xếp hạng bên trong võ quán làm thứ tự, lần lượt tới gặp ta.”

Nói xong, để lại mấy vò rượu trống không đứng dậy rời đi.

Rượu ngon là rượu ngon thật, có thể uống cũng là có thể uống thật.

...

Sau bữa cơm tối, Hướng Viễn là người đầu tiên đi tìm Lư Minh.

Hắn vốn xếp hạng ở gần đầu danh sách, trong đám thiếu niên thì không có địch thủ, cộng thêm những người có phẩm chất tốt đều đã bị chọn đi, những người còn lại thì xếp hạng lại càng không bằng hắn, cho nên xếp hạng thứ nhất.

Võ quán là Lư Minh xây dựng, ông ta ăn ở đều ở hậu viện, một mình lẻ loi, chưa bao giờ nghe ông ta nhắc tới cha, mẹ hay con cái của mình.

Hậu viện rất rộng rãi, mỗi ngày đều có môn đồ võ quán quét dọn, nhìn rất sạch sẽ.

Hướng Viễn vào viện, thấy cửa phòng mở ra, đưa tay khẽ gõ cửa, cung kính xưng hô một tiếng giáo đầu.

Thanh âm có chứa một tia khàn khàn, giống như người bệnh nặng mới khỏi.

“Vào đi.”

Lư Minh buông sách trong tay xuống, đi từ xa đến gần, hai mắt đánh giá trên dưới, ánh mắt ra hiệu hắn ngồi xuống, nói tiếp: “Hướng Viễn, trong những người này, ngươi học võ chăm chỉ nhất, thiên phú cũng không kém, ta vốn cho rằng ngươi sẽ được Lục Phiến Môn chọn trúng, kết quả một trận bệnh nặng, rất nhiều vất vả toàn bộ đều thành không.”

Trọng trách tại Lục Phiến Môn không thể so với nơi tầm thường, nơi đó truyền thụ đều là võ nghệ thượng thừa, có thể hưởng vinh hoa phú quý không dứt, nói là một hồi cơ duyên lớn cũng không đủ.

Hướng Viễn cúi đầu không nói, dùng trầm mặc biểu đạt sự bất đắc dĩ của bản thân.

“Hôm đó ngươi hôn mê, ta nói tốt mấy câu cho ngươi, nhưng cũng vô dụng.”

“Đa tạ giáo đầu, mỗi người đều có số mệnh của mình, ta... Ta không tiếc nuối những thứ này.” Hướng Viễn trầm giọng nói.

“Nếu ngươi không tiếc ngược lại cũng tốt, sợ là sợ ngươi lúc nào cũng nhắc tới, nhất thời nghĩ không thông.”

Lư Minh lắc đầu, nhìn thoáng qua cửa lớn mở rộng, thấp giọng nói: “Hướng Viễn, ngươi học võ nghệ ở chỗ ta hai năm, nắm được tinh túy của Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao, thân hình bước chân đều có chút thành tựu, vàng này của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ sáng lên.”

Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao, nghe qua chính là võ công của người qua đường!

Hướng Viễn ngẩng đầu nhìn Lư Minh, chân thành nói: “Giáo đầu, chuyện sau này để sau này hãy nói, bây giờ ta chỉ muốn dưỡng thân thể cho tốt, tu luyện võ nghệ lại một lần nữa. Nói đến cũng bất đắc dĩ, ta bị bệnh nặng một hồi, đầu óc đần độn, một vài chiêu thức cũng không nhớ rõ.”

Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao là một bộ đao pháp, tổng cộng có tám tám sáu mươi bốn thức, có bộ pháp khác nhau, Hướng Viễn dung hợp mảnh vỡ ký ức không được nhiều lắm, quả thật đã quên hơn phân nửa.

Thật sự đánh nhau, tùy tiện chọn một thiếu niên xếp hạng ở phía sau cũng có thể dễ dàng thắng hắn.

Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến Hướng Viễn lo nghĩ, không đi được Lục Phiến Môn thì thôi, đi núi hoang nhìn mộ phần không khỏi quá đáng buồn.

Hắn mới không đến ba mươi, không đúng, mới mười lăm, vẫn còn là đứa nhỏ.

“Võ nghệ khắc vào xương cốt của ngươi, học xong, cả đời cũng sẽ không quên, đầu óc của ngươi đã quên, thân thể sẽ nhớ tới.”

Lư Minh lơ đễnh, lấy một cái hộp gỗ từ trên giá sách ra, sau khi mở ra, bên trong có mấy tờ giấy mỏng: “Ta không nói nhảm nữa, dạy võ không dễ, truyền thụ chân truyền cho ngươi, học võ cho tốt vào, ngày sau có thành tựu, Lục Phiến Môn tự nhiên sẽ đến mời chào.”

Hướng Viễn trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lư Minh, trong lòng chợt lo lắng bất an, không nhịn được sinh ra một chút ấm áp.

“Nhìn ta như vậy làm gì, không phải cho không ngươi, ta già không nơi nương tựa, chỉ cầu thiện nhân kết thiện quả, về sau ngươi phát đạt, chớ quên hôm nay.”

Lư Minh cười ha ha ra vẻ nhẹ nhõm: “Chớ có trì hoãn, ngươi chỉ có thời gian một chén trà nhỏ, nếu lâu hơn, những người khác nhất định sẽ hoài nghi ta lén truyền thụ tuyệt học cho ngươi.”

“Một ngày kia nếu thăng chức, tất không quên giáo đầu truyền đạo thụ nghiệp chi ân!”

Hướng Viễn gật đầu thật mạnh, nhanh chóng cầm lấy năm tờ giấy mỏng, ghi nhớ nội dung trong một nén nhang.