TN60 Xuyên Thành Phượng Hoàng Nhà Họ Tô

Chương 60. Gọi điện thoại cho người nhà

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhưng cũng không phải ai cũng nhìn mặt mà bắt hình dong, một số người nghĩ đến chiến tích ngày hôm qua của cô, vẫn có chút sợ hãi, không dám tiến lên nói chuyện.

Ngược lại có vài người ỷ vào việc quen biết với đội trưởng Dư, liền lại gần nói chuyện với giọng điệu rất thân thiết: "Ồ, đội trưởng Dư, đi tuần tra đấy à? Đây là công an mới đến đồn các ông à?"

Đội trưởng Dư cười cười với ông ta, "Phải đấy, đây là đồng chí Tô Hòa, nữ công an đầu tiên của đồn chúng tôi."

Tô Hòa nghe vậy gật gật đầu với người nọ, "Chào ông."

Vì phải duy trì hình tượng, nên cô không quá thân thiết, chỉ hơi nhếch mép.

Nhưng không biết vì sao, dáng vẻ cười như không cười của cô khiến người nọ giật mình.

Ông ta thậm chí còn không chào hỏi lại đã vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Tô Hòa thấy vậy thì khó hiểu.

...

Mà cô không biết là, sau khi bọn họ rời đi, lời đồn về nữ công an mới đến đồn cảnh sát, đừng nhìn bề ngoài nhỏ nhắn, nhưng biểu cảm rất đáng sợ, vừa nhìn là biết không dễ chọc đã lan truyền khắp nơi...

Khiến mọi người càng thêm sợ hãi cô!

Mà lúc này Tô Hòa lại không hề biết mọi người đánh giá mình như thế nào, nhưng cho dù có biết chắc cô cũng sẽ cảm ơn, thậm chí còn cảm thấy vui mừng, dù sao như vậy thì sau này công việc của cô chắc chắn sẽ thuận lợi hơn.

...

Hôm nay đi tuần tra cũng không có chuyện gì xảy ra, hiện tại trên đường kiểm soát rất nghiêm ngặt, trộm cắp cũng không dám ra ngoài.

Buổi tối sau khi tan làm, cô nghĩ chắc người nhà đang lo lắng cho công việc của cô.

Vì vậy cô bèn xin phép đội trưởng, mượn điện thoại trong văn phòng gọi về nhà.

Chiều tối ở thôn Nam Sơn, nhà họ Tô sau khi ăn cơm xong đều ra ngồi nói chuyện phiếm dưới gốc cây ở đầu thôn.

Phải, từ sau khi Tô Hòa có công việc, lại còn là công an, người nhà họ Tô cảm thấy mình rất oai phong, buổi tối ăn cơm xong cũng không muốn ở nhà nữa, cứ rảnh rỗi là ra đầu thôn ngồi nói chuyện với mọi người.

Đương nhiên, mọi người trong thôn ngoài hâm mộ ra thì cũng chỉ có thể hâm mộ, trước kia sau khi xảy ra chuyện thi đại học, Tô Hòa hủy hôn với Vương Thành Tài, bọn họ đều cho rằng lần này con phượng hoàng nhà họ Tô coi như xong đời.

Ai ngờ đâu cô lại ngóc đầu dậy!

Chẳng phải từ sau đó Vương Thành Tài không dám đến nữa hay sao.

Bây giờ không nịnh bợ thì đợi đến bao giờ, nhỡ đâu sau này có chuyện tốt người ta sẽ nhớ đến mình.

Thái độ của mọi người trong thôn, nhà họ Tô tự nhiên có thể cảm nhận được, lúc bà nội Tô cảm thấy đã hả giận, đang đắc ý thì loa phát thanh của thôn vang lên.

"A lô, bà cụ Tô có ở đó không?"

"Bà cụ Tô mau đến nghe điện thoại, cháu gái Tô Hòa gọi về này."

Bà nội Tô vừa nghe thấy vậy, cũng không thèm khoe khoang nữa, lập tức đứng dậy.

"Ấy, Hòa Nha gọi điện thoại về, tôi phải đi nghe điện thoại, không thể để cháu gái lớn của tôi đợi lâu được."

Nói xong bà liền bước nhanh về phía trụ sở ủy ban.

"Bà ơi, đợi cháu với, cháu cũng đi." Tô Miêu ở phía sau vội vàng đuổi theo.

Những người nhà họ Tô khác nghe vậy cũng không ngồi yên được nữa, nhao nhao đứng dậy đi theo.

Khiến mọi người trong thôn hâm mộ không thôi, giá như nhà họ cũng có người thân làm việc ở thành phố thì tốt biết bao!

...

Bên này bà cụ Tô vừa đến trụ sở ủy ban không lâu thì điện thoại của Tô Hòa đã gọi đến.

Sau khi điện thoại kết nối, hai bà cháu hỏi han nhau vài câu, Tô Hòa tóm tắt công việc của mình, nghe mọi chuyện đều tốt bà nội Tô liền yên tâm, sau đó lại dặn dò cô không ít, bảo cô không cần lo lắng chuyện nhà.

Mà Tô Hòa nghe nói Vương Thành Tài kia cũng không dám vào thôn nữa cũng yên tâm.

Chờ đến khi hai người nói chuyện gần xong, lúc sắp cúp điện thoại, Tô Miêu lại gần, hướng về phía ống nghe hét to: "Chị ơi, Đại Hắc biến mất rồi!"