Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tô Hòa nghe được lời này giật nảy mình, sau đó lại có chút sốt ruột, "Hả? Đại Hắc đâu rồi? Sao không thấy? Là tự mình ra ngoài kiếm đồ ăn sao?"
Tô Miêu: "Không phải, sau khi chị đi, nó có về một chuyến, thấy chị không có ở nhà là đi luôn, sau đó không thấy về nữa."
Tô Hòa nghe em gái nói như vậy trái lại hơi thở phào nhẹ nhõm, "Không sao, chắc nó về núi rồi, nó lớn lên ở trên núi, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì, chắc là ở nhà không chịu được, nhưng nếu nó quay lại, em nhớ cho nó ăn cơm, chờ chị về chị mang đồ ăn ngon về cho."
Tô Miêu nghe xong vội vàng đảm bảo: "Chị yên tâm, em biết rồi!"
Sau khi cúp điện thoại, Tô Hòa cũng không quá lo lắng chuyện của Đại Hắc, dù sao từ nhỏ đến lớn nó là mèo hoang, chắc là đã quen, thích cuộc sống trên núi cũng bình thường, cô cũng không quản nó, để nó tự do tự tại là được.
Kết quả đến ngày hôm sau, buổi sáng Tô Hòa đang luyện tập ở sân sau, hình như nghe loáng thoáng tiếng mèo kêu, ngẩng đầu nhìn, thế mà lại phát hiện trên tường có một con mèo đen giống hệt Đại Hắc.
Cô lập tức cảm thấy kỳ quái, nhìn kỹ lại, giống như thật sự là Đại Hắc, vội vàng đi qua hỏi: "Đại Hắc, là mày phải không?"
Mèo đen nhìn thấy cô có vẻ rất vui mừng, cũng không còn lạnh lùng như trước, trực tiếp nhảy xuống, vừa kêu vừa xoay quanh cô, trong tiếng kêu còn kèm theo vui sướng và tủi thân.
Tô Hòa kinh ngạc vô cùng, "Đại Hắc thật là mày sao? Sao mày đến đây? Tìm được đến đây bằng cách nào?"
Hỏi xong cũng không đợi nó trả lời, trực tiếp ôm nó lên, cẩn thận kiểm tra xem trên người nó có vết thương gì không, đến khi không phát hiện ra gì mới yên tâm.
Lập tức lại có chút đau lòng, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là nó tự đi đến, đường xa như vậy, vất vả biết bao!
Biết thế này thì lúc trước đã mang nó theo rồi.
Lúc này Lý Nghị ở bên cạnh thấy tình hình bên này cũng đi tới: "Sao thế? Cô biết con mèo này à?"
Tô Hòa gật đầu, "Quen, nó là mèo tôi nuôi ở trong thôn, không ngờ nó lại tự tìm đến đây!"
"Cái gì? Tự nó đến đây?" Lý Nghị nghe xong cũng có chút kinh ngạc: "Nó tìm đến đây bằng cách nào? Ngửi mùi sao?"
Tô Hòa lắc đầu, "Tôi cũng không biết, chắc là vậy."
Lý Nghị nghe xong lập tức thán phục không thôi, nhìn con mèo đen đang ngoan ngoãn nằm trong ngực cô có chút hâm mộ, "Hay thật, lúc nhỏ tôi cũng muốn nuôi mèo lắm, kết quả nhà tôi không cho, nói không có lương thực nuôi."
Tô Hòa nghe xong lập tức nói: "Đại Hắc rất lợi hại, nó tự bắt chuột để ăn!"
"Thật sao! Giỏi thế!"
Nói xong càng thêm hâm mộ, muốn đưa tay ra sờ, kết quả Đại Hắc giống như có mắt sau lưng, chưa kịp để anh chạm vào đã chạy mất.
Bàn tay Lý Nghị đưa ra ngượng ngùng dừng ở giữa không trung, sau đó giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, sờ mũi hỏi: "Mèo của cô đến, cô không vui sao? Sao còn chau mày thế kia?"
Tô Hòa nghe xong thở dài, "Vui thì vui đấy, nhưng tôi bây giờ đang ở ký túc xá, không có chỗ nào nuôi nó cả!"
Tuy rằng Điền Trân Trân nhìn có vẻ dễ tính, nhưng ký túc xá chỉ có từng ấy, cũng không phải nhà mình, nuôi mèo nhất định sẽ làm bẩn, hơn nữa bây giờ lại không có cát vệ sinh cho mèo, ở trong khu nhà tập thể nó đi vệ sinh cũng bất tiện.
Lý Nghị vừa nghe cô nói vậy liền cười, "Chỉ có chuyện này thôi sao? Cô nói sớm đi, chuyện này đơn giản mà, nuôi ở đồn cảnh sát chúng ta là được, bình thường nhà ăn có đồ ăn thừa cũng có thể cho nó ăn."
"Thật hay đùa vậy?"
Tô Hòa nghe xong kinh ngạc, "Nuôi ở đồn cảnh sát được sao?"
"Sao lại không được, trước kia cũng có nuôi, sau đó không biết vì sao lại không nuôi nữa, cô có thể đến nhà bếp hỏi thử xem, chắc chắn là được."
Tô Hòa nghe vậy có chút vui mừng, vội vàng gọi Đại Hắc, "Đại Hắc lại đây, tao dẫn mày đến nhà bếp hỏi thử xem, nếu mọi người đồng ý, sau này mày có thể ở lại đây."
Đại Hắc nghe xong cũng "meo" một tiếng, không giống như sự hưng phấn của cô, trong giọng nói có phần bình tĩnh, giống như không thèm để ý.
Tô Hòa cũng mặc kệ, trực tiếp ôm lấy nó đi ra phía sau, Lý Nghị thấy thế cũng đi theo.