Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Có lẽ Tô Miêu đã nói với Tô Hồng, sau khi Tô Hòa đi vào liền thấy Tô Hồng cười với cô nói: "Chị đưa quần áo cho em đi, em biết chị mặc cỡ nào, nhưng mà hình như gần đây chị hơi béo lên, cũng cao hơn một chút, để em sửa rộng ra là được."
Nghe xong lời này Tô Hòa cũng nhớ ra, hình như trước đó cô đã từng giúp nguyên chủ may quần áo, hình như là bà dặn dò, cũng từng nói với cô một câu, xem ra là cô quên mất, lập tức có chút ngại ngùng.
"Vậy được, vậy làm phiền em rồi, vất vả cho em quá, chờ lần sau về chị mua dây buộc tóc cho em nhé."
Tô Hồng tính tình hướng nội, nghe cô nói như vậy chỉ cười không nói gì, ngược lại Tô Miêu vui vẻ nói: "Em cũng muốn, chị, em muốn dây buộc tóc màu đỏ!"
"Được được được, đều có, Tô Tử cũng có."
Tô Hòa cười đáp ứng, dù sao cô thấy Điền Trân Trân cũng mua, cũng không đắt, cô mua được.
"Cái gì? Em cũng có à?"
Đang nói chuyện, Tô Tử chạy về.
"Chị nói lần sau về sẽ mua dây buộc tóc màu đỏ cho chúng ta đấy!" Tô Miêu giải thích.
"Thật sao, tốt quá, cảm ơn chị!"
Tô Tử nghe xong vui mừng khôn xiết: "Lần này xem Tô Đông còn dám lên mặt nữa không!"
Nghe vậy Tô Hòa bật cười, Tô Đông là con gái út của trưởng thôn, bằng tuổi Tô Tử, hai người bọn họ tính cách đều có chút kiêu ngạo, luôn coi thường đối phương, mà Tô Đông lại có bố là trưởng thôn, anh trai làm công nhân, điều kiện gia đình tốt hơn một chút, mỗi dịp lễ tết đều được mua cho đồ ăn ngon, đồ dùng tốt.
Con bé đó lại thích khoe khoang trước mặt Tô Tử, khiến Tô Tử rất tức tối.
Bây giờ thật vất vả mới có chị gái để khoe khoang, sao có thể không nhân cơ hội này trả đũa chứ?
Trên thực tế vừa rồi con bé đó đi khoe khoang một vòng mới về.
Nghĩ đến đây, Tô Hòa thầm nghĩ lần sau nhất định phải mua dây buộc tóc về, không thể để em họ mất mặt được!
Sau khi đưa quần áo cho Tô Hồng, Tô Hòa cũng yên tâm, mà Tô Hồng cũng không khiến cô thất vọng, không bao lâu đã sửa xong.
Tô Hòa mặc lên người, quả nhiên vừa vặn hơn trước rất nhiều, cũng không còn giống như trẻ con mặc trộm quần áo người lớn nữa.
Tô Hòa rất hài lòng, cảm ơn Tô Hồng, thầm nghĩ lần sau sẽ mang cả bộ kia về sửa.
Hôm nay nhà làm bánh trôi bánh chay, số gạo nếp này là do bà nội Tô cất giữ mấy năm rồi, bởi vì Tô Hòa thích ăn nên bà vẫn luôn giữ lại.
Trong lòng Tô Hòa cảm thấy ấm áp, ăn liền bốn năm cái, bà nội Tô sợ cô ăn nhiều bị khó tiêu nên mới không cho cô ăn nữa, vị ngon thật sự rất tuyệt, cô thầm nghĩ sau này có cơ hội sẽ mua nhiều hơn một chút.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một ngày nghỉ ngơi trôi qua trong nháy mắt.
Sáng sớm hôm sau, Tô Hòa bắt xe buýt trở về kinh thành đi làm, mọi người nhà họ Tô biết sau này cứ mười ngày cô lại được về một lần, nên cũng không còn lưu luyến như trước nữa.
Trở về đồn cảnh sát, cô đến xem Đại Hắc trước, thấy nó sống rất tốt liền yên tâm.
Hơn nữa lần này gặp lại, Đại Hắc còn hưng phấn kêu meo meo với cô, nói chờ cô rảnh rỗi sẽ dẫn cô đến căn cứ bí mật của nó chơi.
Tô Hòa nghe xong bật cười: "Đã là căn cứ bí mật sao lại cho chị đi?"
Nói xong chỉ thấy Đại Hắc trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó lại meo meo kêu vài tiếng.
Tô Hòa giờ mới hiểu, thì ra nó ở căn cứ bí mật phát hiện một thứ tốt, nó tự mình cầm không nổi, muốn bảo cô đi hỗ trợ.
Hóa ra mình chỉ là một tay sai!
Nhưng có thể làm sao bây giờ! Mèo của mình, chỉ có thể tự mình cưng chiều thôi.
Vì thế cô không do dự liền đáp ứng nó, chờ tan tầm liền đi.
Đại Hắc lúc này mới cao hứng hẳn lên, vây quanh cô meo meo kêu lấy lòng, khiến Tô Hòa dở khóc dở cười, nó còn nhớ rõ bộ dáng cao lãnh lúc trước của mình không?
...