Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Công việc hôm nay cũng giống như mọi khi, những vụ tranh cãi ầm ĩ ở sở đều được Tô Hòa giải quyết rất thuận lợi bằng cách thêm mắm thêm muối một chút rồi hù dọa.
Sau khi tan tầm ăn cơm xong, cô liền tìm cớ không về cùng Điền Trân Trân, mà là trực tiếp mang theo Đại Hắc đi ra ngoài.
Trên đường đi, Đại Hắc dẫn đường, đi thẳng về phía ngoại ô.
Chờ Tô Hòa đi theo nó hơn một tiếng đồng hồ, phát hiện vẫn chưa tới, rốt cuộc nhịn không được hỏi.
"Rốt cuộc còn bao xa nữa? Hay là mày nói địa chỉ, chúng ta bắt xe buýt đi?"
Nếu không tiếp tục đi nữa chắc trời cũng sắp tối rồi, buổi tối còn phải trở về!
Nhưng Đại Hắc là một con mèo mù chữ, làm sao có thể biết địa chỉ, sau khi xác định sắp tới, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đuổi theo.
Cũng may lần này là thật, mười phút sau, hai người đi tới một tòa nhà lớn cũ nát.
Tô Hòa thấy có chút nghi hoặc, nhìn về phía Đại Hắc: "Căn cứ bí mật mày nói chính là nơi này?"
Ngôi nhà hoang vu như vậy, ngay cả tường cũng đổ một nửa, vừa nhìn đã biết không có người ở?
Sau đó thấy Đại Hắc cho cô một ánh mắt khinh bỉ, như kiểu cô chưa thấy việc đời bao giờ, rồi dẫn đầu bước vào như một con mèo thực thụ.
Tô Hòa cũng không thèm để ý, vội vàng đuổi theo.
Chỉ thấy Đại Hắc có mục đích rõ ràng, đi thẳng đến một gian phòng.
Gian phòng này ngay cả cửa cũng không có, Tô Hòa sau khi đi vào phát hiện trong phòng cũng trống rỗng, cái gì cũng không có, điều đặc biệt duy nhất chính là giữa căn phòng thế mà lại có một tầng hầm.
Không phải là kiểu tầng hầm được giấu kín đáo, mà là tầng hầm được mở toang ra một cách quang minh chính đại.
Sau đó liền thấy Đại Hắc men theo cầu thang của tầng hầm đi xuống.
Tô Hòa do dự một chút, cúi người nhìn vào trong, tuy rằng cửa được mở, nhưng cảm giác bên trong vẫn rất tối, cô cũng không phải Đại Hắc, có thể nhìn thấy trong đêm tối, cho nên do dự một chút, rồi quyết định không đi vào.
Đại Hắc thấy thế quay đầu lại meo meo vài tiếng với cô, ý là bảo cô đi theo.
Nhưng Tô Hòa chỉ xòe tay nói: "Tao không giống mày, bên dưới tối quá, tao không thấy rõ!"
Đại Hắc nghe vậy khinh bỉ nhìn cô một cái, bất đắc dĩ đi ra, tiếp tục dẫn cô đi sang căn phòng bên cạnh.
Căn phòng này có thêm một vài thứ so với căn phòng vừa rồi, nhưng đều là đồ bỏ đi.
Sau khi Đại Hắc đi vào liền chỉ cho cô một cái bàn ba chân.
Tô Hòa lúc này mới phát hiện trên đó thế mà lại có diêm và một nửa cây nến.
Lập tức kinh hỉ nói: "Sao mày biết ở đây có những thứ này? Không đúng, sao mày biết mấy thứ này là gì?"
Đại Hắc nghe vậy cũng không trả lời, chắc là lười để ý đến cô.
Tô Hòa thấy thế cũng không tức giận, cầm cây nến và diêm lên, một người một mèo lại quay về căn phòng vừa nãy.
Lần này, cô đã thản nhiên bước vào trong nhờ có ánh sáng le lói của cây nến.
Xuống đến nơi mới phát hiện tầng hầm này không lớn, hơn nữa rất bừa bộn, đồ đạc bên trong bị xáo trộn, giống như có người đã lục soát nơi này.
Tô Hòa lại nghĩ đến lối vào phía trên được mở toang, đoán chừng cũng hiểu được nguyên nhân.
Những nơi như thế này, chắc là đã bị người ta lục soát từ lâu rồi, cũng không biết thứ mà Đại Hắc nói là thú vị là cái gì.
Chỉ thấy sau khi Đại Hắc đi vào liền đi về phía một đống đồ vật ở góc tường.
Tô Hòa tò mò đi tới xem, thì ra là một đống lá cây, trong lòng có chút nghi hoặc, ai lại để một đống lá cây trong tầng hầm chứ?
Sau đó, cô thấy Đại Hắc chui vào trong đống lá cây, bới bới một hồi, rồi lôi ra một viên ngọc trai trắng muốt, đưa cho cô, sau đó meo meo kêu hai tiếng.
Tô Hòa thấy vậy nhất thời trừng lớn hai mắt, "Trời ơi! Ngọc trai to như vậy, thật hay giả thế?"
Nói rồi lại cầm lên xem xét.