Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"A!"
Ngay sau đó là tiếng hét thất thanh của vợ gã, giọng nói run rẩy: "Mày, mày muốn làm gì!?"
"Thiên Thiên, Thiên Thiên của mẹ ơi!"
Chu Lão Đại lập tức cảm thấy có chuyện không lành, bước chân vội vã hơn, xông vào phòng con trai, đập vào mắt gã là một bóng người quen thuộc!
Một người mà gã vô cùng quen thuộc – Chu Lão Nhị!
Trên quần áo Chu Lão Nhị toàn là vết máu đã khô sẫm, trong căn phòng âm u, anh ta một tay túm lấy Chu Thiên, con trai của gã, tay kia cầm một cái liềm!
Lưỡi liềm sắc bén đang kề vào cổ con trai gã, chỉ cần Chu Lão Nhị muốn, con trai gã sẽ mất mạng ngay!
Chu Lão Nhị!
Gã vậy mà còn sống trở về!
Bây giờ còn muốn giết con trai của gã!
Trong lòng Chu Lão Đại vừa kinh hãi, vừa chột dạ, lại vừa sợ hãi, gã không thể tin được mà hét lên: "Chu Lão Nhị! Mày làm gì thế! Thả con trai tao ra!"
"Chú Hai ơi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, chú... chú thả cháu ra đã, nó là mạng sống của chị đấy, chị xin chú, thả con trai chị ra đi..." Vợ của Chu Lão Đại khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa, cầu xin Chu Minh Lễ.
Chu Minh Lễ bật ra một tiếng cười khàn khàn, âm u: "Tha cho nó? Chị hỏi chồng chị xem, ba ngày trước, sao anh ta không nghĩ đến chuyện tha cho tôi?"
Tim Chu Lão Đại đập thình thịch, hoảng loạn vô cùng.
"Chú Hai... không thể nói như vậy được." Chu Lão Đại cố gắng bao biện: "Anh cũng nghĩ... hai anh em mình trốn được một người cũng tốt, để còn đến đồn công an báo án, cứu người bị bắt ra, đúng không?"
"Với lại... chi nhà chúng ta chỉ còn lại hai anh em mình, anh lại là anh cả... phải nối dõi tông đường, đương nhiên mạng của anh quý giá hơn một chút..."
"Đó là lý do lúc tôi chạy trốn, anh lại kéo tôi ngã xuống à?" Giọng Chu Minh Lễ rất nhỏ nhưng lại toát ra vẻ lạnh lẽo.
Nghe vậy, cả người Chu Lão Đại lạnh toát.
Lưỡi liềm trong tay Chu Minh Lễ di chuyển trên cổ Chu Thiên đang khóc không ngừng, anh không hề tra hỏi một cách cuồng loạn, nhưng lại khiến Chu Lão Đại kinh hồn bạt vía, thần kinh căng như dây đàn.
"Mạng tôi còn sắp mất, anh còn nghĩ đến chuyện nối dõi tông đường," Chu Minh Lễ chậm rãi nói, từng chữ rành rọt, "Anh nói xem, nếu tôi giết con trai anh, anh còn có người nối dõi nữa không?"
Đứa trẻ trong tay Chu Minh Lễ sợ đến ngây người, bắt đầu gào khóc.
Bịch.
Vợ Chu Lão Đại sợ đến mặt mũi trắng bệch, ngã phịch xuống đất, khóc lớn theo con trai.
Chu Lão Đại cười còn khó coi hơn mếu: "Chú... chú Hai, anh biết chú đang nói đùa, chuyện đó đúng là anh làm anh không phải, có gì thì anh em mình nói chuyện, chú đừng lấy cháu mình ra đùa!"
Chu Minh Lễ nhướng mày, giọng không nhanh không chậm: "Đúng là tôi sẽ không giết con trai anh, dù sao vợ con tôi vẫn còn đây, nếu giết con trai anh, anh lại trả thù họ, vốn là anh nợ tôi, lại thành ra hại vợ con tôi, tôi đi tìm ai nói lý?"
Chu Minh Lễ dùng mặt bên của lưỡi liềm, vỗ vỗ vào má đứa trẻ đang khóc không ngừng, nói với Chu Lão Đại: "Nhưng vì anh kéo tôi, tôi suýt nữa bị đám người kia đánh chết, anh có biết tôi nợ bệnh viện bao nhiêu tiền không?"
Da mặt Chu Lão Đại co giật: "Chuyện này dễ nói, tiền thuốc men anh trả, anh bồi thường cho chú, được không? Thêm hai mươi đồng tiền bồi bổ nữa."
Chu Minh Lễ cười khẩy: "Anh đang bố thí cho ăn mày đấy à?"
"Một trăm rưỡi."
Vợ Chu Lão Đại thét lên: "Sao chú không đi cướp luôn đi!"
Chu Minh Lễ nhìn cô ta từ trên cao xuống một cách lạnh lùng, lưỡi liềm trong tay lại khua khoắng một chút: "Tôi không giết nó, không có nghĩa là tôi sẽ không làm nó bị thương, vì chồng chị mà trên người tôi có đến mấy chục vết thương, tôi không cần tiền, vậy chị có muốn tôi trả lại những vết thương này lên người con trai chị không?"
"!!!"
"Hu hu hu, mẹ ơi! Cứu con với, hu hu hu..."
Chu Lão Nhị độc ác!
Vợ Chu Lão Đại lại muốn ngất đi.
"Chú Hai... một trăm rưỡi nhiều quá... nhà anh không có nhiều tiền như vậy..."
"Hai trăm." Chu Minh Lễ mất kiên nhẫn: "Có hay không tự anh biết rõ, có đưa không?"
Chu Lão Đại tức đến nghiến răng, nhưng gã biết Chu Lão Nhị là một kẻ ngang ngược, ai chọc vào cậu ta, cậu ta chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn để trả thù.
Vốn tưởng cậu ta đã chết ở đại đội sản xuất kia, không ngờ cậu ta lại còn sống.
Chu Lão Nhị trở về, gã sẽ gặp họa...
Chết tiệt, sao cậu ta không chết trong tay đám người đó!
Chu Minh Lễ vẫn tiếp tục tăng giá: "Hai trăm sáu."
"Một trăm rưỡi, một trăm rưỡi! Tôi đưa cho chú!" Chu Lão Đại nghiến răng, nói một cách đầy không cam lòng.
Ánh mắt Chu Minh Lễ lóe lên tia sáng.
Đại đội Sơn Định cũng không phải là đội sản xuất giàu có gì.
Sau khi cân nhắc, Chu Lão Đại có thể đưa cho anh một trăm rưỡi, vậy thì gã phải có đến năm trăm.
Trong ký ức của nguyên chủ, Chu Lão Đại đã lừa người làm không ít chuyện, nhưng Chu Lão Nhị cũng không rõ rốt cuộc gã đã làm những việc mờ ám gì, nhưng ở thời đại này, những việc có thể kiếm ra tiền...
Thường là những việc phạm pháp.
Vợ Chu Lão Đại hoảng hốt níu lấy chồng, bắt đầu khóc lóc kể khổ: "Nhà mình làm gì có nhiều tiền như thế!"
Chu Lão Đại hận thù lườm vợ: "Ngây ra đó làm gì! Còn không mau đi lấy tiền!"
Vợ Chu Lão Đại sụt sùi đi lấy tiền.
Trong lúc chờ lấy tiền, Chu Lão Đại nhìn Chu Minh Lễ chằm chằm: "Chú Hai, chú đúng là mạng lớn thật."
"Không cần anh nhắc." Chu Minh Lễ lạnh nhạt đáp, chẳng thèm để tâm đến ánh mắt giết người của Chu Lão Đại: "Dù sao tôi cũng là người đã chết một lần, không sợ bất cứ ai, kẻ nào dám đụng vào vợ con tôi, tôi nhất định sẽ liều mạng với hắn."