Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đồng tử Chu Lão Đại hơi co lại, một lúc lâu sau, gã mới thu lại ánh mắt: "Mẹ kiếp, coi như chú mày giỏi."

Vợ Chu Lão Đại không cam lòng cầm mười một tờ Đại đoàn kết và mấy tờ năm đồng ra.

Nhận tiền, Chu Minh Lễ cũng không đếm kỹ, nhét tiền vào túi rồi ném đứa trẻ vào lòng Chu Lão Đại.

Chu Minh Lễ hạ lưỡi liềm xuống, thờ ơ nói với Chu Lão Đại: "Chuyện anh hại tôi suýt bị đám người kia đánh chết, coi như dùng một trăm rưỡi này của anh để xóa bỏ. Anh cả, sau này tôi không theo anh làm nữa, tốt nhất anh đừng chọc vào tôi."

Chu Lão Đại ôm con trai, xem kỹ cổ cậu bé, không có vết thương nào.

Con trai vẫn khóc không ngừng, Chu Lão Đại hung hăng lườm Chu Minh Lễ: "Sau này chú có muốn anh dẫn đi thì cũng đừng hòng!"

"Vậy thì tốt quá."

Chu Minh Lễ không ở lại thêm, quay người rời khỏi nhà Chu Lão Đại.

Trả lại lưỡi liềm, Chu Minh Lễ về nhà.

Cánh cửa cũ kĩ kêu kẽo kẹt, Chu Minh Lễ rón rén bước vào.

Căn nhà chỉ có một phòng ngủ, Chu Minh Lễ nhìn qua, thấy Giang Từ đang nằm nghiêng trên giường, trong góc tường là Chu Dương đang ngủ say như chết, còn Chu Miêu đang bệnh thì ngủ bên cạnh Giang Từ.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa, đứng bên cửa sổ nhìn Giang Từ.

Giang Từ mắc bệnh sạch sẽ.

Trước kia ở trường, vì không có giao tiếp nên Chu Minh Lễ không nhận ra rõ lắm.

Sau khi kết hôn mới biết sức chịu đựng của cô với sự bừa bộn là bằng không.

Ba trợ lý lo liệu cho cô từ trang phục, đi lại đến ăn uống, còn nơi ở của anh và Giang Từ thì có một quản gia trông coi.

Sau khi Chu Minh Lễ và cô đăng ký kết hôn rồi chuyển đến biệt thự của Giang Từ, Giang Từ đã nói với anh: "Tầng hai là khu vực của anh, tôi đã cho người dọn đồ của tôi đi rồi, nhưng phòng gym và phòng làm việc đều ở tầng hai, đôi khi tôi cần tập thể dục và làm việc sẽ lên đó. Phòng của anh... anh tự sắp xếp đi, đừng để tôi thấy sự bừa bộn ở khu vực chung."

Giang Từ trầm ngâm một lúc rồi lại nói: "Tôi nghĩ trước khi anh đồng ý kết hôn với tôi, anh nên biết giữa gia đình chúng ta có một khoảng cách rất lớn. Đương nhiên, tôi không quan tâm anh ăn mặc thế nào, nhưng vì danh tiếng của chính anh, tốt nhất anh nên chấp nhận để thợ may đến đo và may quần áo cho anh... Nếu anh thích hàng hiệu, cứ bảo quản gia gọi quản lý cửa hàng đến. Đôi khi bước vào giới này, ngoài năng lực của bản thân, anh cũng cần có khí chất tương xứng."

Chu Minh Lễ biết từ quản gia rằng trong cả căn biệt thự, mỗi ngày đều có người dọn dẹp từng ngóc ngách, nơi nào Giang Từ đến, nơi đó nhất định phải sạch sẽ tinh tươm.

Sau này, những lần ân ái không thường xuyên của họ, Giang Từ cũng yêu cầu Chu Minh Lễ phải tắm rửa sạch sẽ, cô không thích trên người anh có mùi lạ.

Sau khi xong việc, dù mệt đến đâu, Giang Từ cũng phải đi tắm và thay một bộ đồ ngủ mới.

Ga giường cũng phải thay mới toàn bộ.

Đương nhiên... việc thay ga giường này đều do một tay Chu Minh Lễ nhẫn nhịn làm.

Một đại tiểu thư có yêu cầu nghiêm khắc như vậy đối với môi trường sống và người chung chăn gối, giờ lại đang ngủ trên một chiếc giường bẩn thỉu.

Tâm trạng Chu Minh Lễ phức tạp đến cực điểm.

"Lấy được tiền rồi à?"

Người phụ nữ trên giường đột nhiên lên tiếng.

Chu Minh Lễ thu lại tâm trạng, bước tới, hạ giọng hỏi: "Em chưa ngủ à?"

Giang Từ trở mình, nằm ngửa ra, chán chường nói: "Anh có biết mùi trong căn phòng này khó chịu đến mức nào không?"

Chu Minh Lễ: "..."

"Hoàn cảnh sống này khó mà thay đổi trong thời gian ngắn được." Chu Minh Lễ lấy một trăm rưỡi đồng trong túi ra: "Lấy từ chỗ Chu Lão Đại, một trăm rưỡi."

"Ngày mai anh sẽ dọn dẹp nơi này, cái gì cần sắm thì sắm, cái gì cần sơn lại thì sơn, những việc này cứ giao cho anh, em không cần lo."

Một trăm rưỡi nghe có vẻ ít, nhưng trong bối cảnh những năm 70, đó thực sự không phải là một số tiền nhỏ, ít nhất có thể sắm sửa được rất nhiều thứ.

Có tiền rồi, Giang Từ nhẩm tính một chút, trong lòng đã có kế hoạch.

Giang Từ quay đầu nhìn anh, một lúc lâu sau mới thở dài: "Câu này tuy rất có lỗi với anh, nhưng tôi vẫn phải nói, may mà có anh ở đây."

Chu Minh Lễ cười, thấp giọng hùa theo: "Anh cũng rất may mắn vì đã đến đây."

"Giang tổng đường đường là thế, chắc là đến nấu cơm cũng không biết đâu nhỉ?"

Giang Từ không phục: "Tối nay tôi đã tự luộc trứng, hâm bánh bột ngô, còn thái cả dưa chuột đấy."

Chu Minh Lễ không nhịn được, lồng ngực rung lên.

Giang Từ: "..."

Cô có chút xấu hổ và bực bội: "Mau ngủ đi!"

Chu Minh Lễ muốn tìm xem có chiếu cói không để anh ngủ dưới đất.

Giang Từ nói: "Ngủ trên giường đi, vết thương của anh không mau lành thì một mình tôi không làm nổi nhiều việc như vậy đâu."

Chu Minh Lễ suy nghĩ một lát, không nói gì thêm, nằm xuống bên cạnh Giang Từ.

Mấy tiếng trước, đôi vợ chồng vừa mới ly hôn, giờ im lặng nằm cạnh nhau, nhất thời không biết phải nói gì.

Giang Từ thì không sao, nhưng trong lòng Chu Minh Lễ lại có ngàn lời muốn hỏi cô.

Nhưng anh không hỏi.

Cũng không dám hỏi.

Chu Minh Lễ mơ màng thiếp đi, đến sáng vẫn chưa tỉnh.

Ngược lại, Giang Từ vì đau đầu mà tỉnh sớm, phải chuẩn bị tâm lý mấy lần mới dám tái mặt đi vào nhà xí, lúc ra lại nôn khan một hồi.

Nước trong lu đã dùng hết, Giang Từ lại xách thùng đi lấy nước đổ vào lu, rửa nồi, đổ nước vào, trong nhà không có gạo, đành phải tiếp tục hâm bánh bột ngô và luộc trứng.