Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hai canh giờ sau, Lâm Phiền cuối cùng cũng bay ra khỏi khu vực gần dãy Cửu Lang sơn, Tây Môn Soái bố trí cấm chế trên con đường huyết mạch để kiểm tra xem có ai âm thầm theo bảo vệ Lâm Phiền không, câu trả lời là không, chỉ có một mình Lâm Phiền. Đã vậy, Tây Môn Soái liền nghênh ngang hiện thân, từ trong rừng bay vút lên, chặn đường Lâm Phiền: "Tiểu huynh đệ, núi xanh không đổi, sông dài vẫn chảy, chúng ta lại gặp nhau rồi..."
Lâm Phiền vội vàng lao xuống, đáp xuống sườn núi. Tây Môn Soái bay theo bên cạnh: "Tiểu huynh đệ, đồ thì ngươi lấy, tiếng xấu thì ta mang, có phải là không hợp tình hợp lý lắm không?”
Lâm Phiền nói: "Ngươi vốn định để ta gánh tội thay, còn ngươi thì lấy đồ."
"Ồ... Ngươi hiểu lầm rồi.” Tây Môn Soái nói: "Ta vốn định để đệ tử Huyết Ảnh tông gánh tội thay, còn ta thì lấy đồ."
Mẹ kiếp, đúng là ngươi vô sỉ! Cái gọi là để Huyết Ảnh tông gánh tội thay chính là giết ta đi rồi đổ tội cho Huyết Ảnh tông, sau đó hắn sẽ lấy đi bảo vật.
Tây Môn Soái vừa đáp xuống cùng Lâm Phiền, vừa kiên nhẫn nói: "Chúng ta đều là người tu đạo, ta không muốn làm khó ngươi, chỉ cần giao đồ ra đây là được.” Vốn dĩ Tây Môn Soái còn định đánh cho Lâm Phiền một trận nhừ tử, chỉ thấy tốc độ bay hiện giờ của hắn, y lần đầu tiên nhận ra rằng, kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu quả thật là không đúng.
Lâm Phiền hỏi: "Nếu ta không giao thì sao?"
Tây Môn Soái mở quạt ra, phe phẩy nhẹ rồi cười: "Vậy ta sẽ lột sạch ngươi.” Ngươi ngay cả Càn Khôn giới không có, đồ đạc chỉ có thể giấu trên người.
Lâm Phiền kinh hãi: "Ngươi có sở thích Long Dương?"
"...” Tây Môn Soái sa sầm mặt, nghiến răng nói: "Bổn soái chỉ thích nữ nhân."
"...” Lâm Phiền lộ vẻ tiếc nuối: "Thực ra, nô gia đã mến mộ ngươi từ lâu."
Tây Môn Soái rùng mình nổi da gà, mắng to: "Tên biến thái chết tiệt!” Chân khí trong tay phải ngưng tụ thành quyền, đấm thẳng vào mặt Lâm Phiền. Lâm Phiền bị một đòn trời giáng, thân thể nhanh chóng rơi xuống núi, khuất dạng giữa rừng cây.
Tây Môn Soái chùi nắm đấm vào áo rồi đuổi theo, nhưng ngay sau đó kinh hãi phát hiện, Lâm Phiền đã biến mất. Sao có thể như vậy được, chỉ chỉ trong nháy mắt, sao Lâm Phiền lại biến mất được chứ? Tây Môn Soái nhìn quanh khu rừng, dùng thần thức cảm nhận sự tồn tại của Lâm Phiền, người có tu vi cao thì thần thức cũng mạnh, có thể dễ dàng phá giải Chướng Nhãn pháp.
Bay nhanh một vòng, Tây Môn Soái vô cùng chắc chắn rằng trong phạm vi này không có ai, vậy Lâm Phiền biến đi đâu được? Đột nhiên, Tây Môn Soái cảm ứng được một cấm chế do mình bố trí ở phía trước tám dặm bị kẻ nào đó xông vào. Tây Môn Soái vội vàng đuổi theo, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lâm Phiền đâu.
Một cấm chế khác gần khu chợ hơn bị kích hoạt, Tây Môn Soái chợt hiểu ra, vội bay tới đó, đáp xuống đất, áp tay trái lên mặt đất. Không sai, là Thổ Độn thuật. Tây Môn Soái lẩm nhẩm pháp quyết, tay trái vung lên, chân khí hóa thành một tấm lưới rộng nửa mẫu bắn ra, bao trùm mặt đất. Tây Môn Soái quát: "Tật!"
Tấm lưới bay vọt lên, co lại thành một chiếc lưới nhỏ, từ trong lòng đất lôi lên một người, nhìn lại không phải Lâm Phiền thì là ai.
Lâm Phiền bị lưới chân khí trói chặt, trong lòng kinh hãi khôn xiết. Đây là một trong những thủ đoạn chạy trốn mà hắn am hiểu nhất, ngay cả Tông chủ cũng chưa chắc có thể dễ dàng bắt được hắn. Mình đã xuất phát trước, lại còn đi đường vòng, sao tên này vẫn có thể đuổi theo được? Lâm Phiền đâu biết rằng, Tây Môn Soái đã bố trí cấm chế ở gần đó, mọi hành động của hắn đã sớm bị y nhìn thấu.
Tây Môn Soái đáp xuống bên cạnh Lâm Phiền, liên tục tán thưởng: "Thổ độn, lợi hại. Chẳng qua, dù lợi hại hơn nữa ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay của ta." May mắn thay, vì có Quý Thủy Âm Lôi, cấm chế do ta bố trí vốn là để phòng bị cao nhân sau lưng, không ngờ nếu không có cấm chế trợ giúp, Lâm Phiền này đã như cá lọt biển khơi. Hừm... Xem ra lúc ở trên không, hắn cũng cố ý chọc giận ta.
Tây Môn Soái thấy Lâm Phiền khá thuận mắt, người tu chân đại khái chia làm mấy loại phẩm tính, loại thứ nhất đa số là người chính đạo, kiểu thanh tâm quả dục, làm việc cứng nhắc. Loại thứ hai là kẻ tà phái, ti tiện vô sỉ, ác độc vô cùng. Hai loại này Tây Môn Soái đều không thích, Lâm Phiền và người chính đạo bình thường có khác biệt rất lớn, lanh lợi, thích dùng đầu óc suy nghĩ, lại không có sự ác độc của kẻ tà phái.
Lâm Phiền vận khởi chân khí chống lại tấm lưới chân khí, Tây Môn Soái lắc đầu: "Tu vi của ngươi và ta chênh lệch quá lớn, ngươi không thể nào thoát ra được, ngoan ngoãn giao Huyết Diệu Thạch ra đây, ta sẽ không làm khó ngươi."
"Ngươi trói buộc ta, tay chân ta không thể động đậy, làm sao đưa cho ngươi được?" Lâm Phiền liếc mắt đưa tình: "Hay là, ngươi tự mình tới sờ lấy đi."