Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhưng không ít môn phái tu chân vẫn dựa vào việc con nối nghiệp cha để truyền thừa, tư chất kém một chút mọi người còn có thể nhẫn nhịn, nhưng quá ngu dốt hoặc ham mê nữ sắc, tính tình bạo ngược, đó đều là những điều đại kỵ. Thậm chí có những Chưởng môn kế vị còn vô cớ gây sự, cậy vào quyền thế mà ức hiếp nam nữ, đạo đức vốn không thể di truyền. Nhưng đây cũng là con dao hai lưỡi, một khi môn phái có được người thừa kế tài giỏi, sẽ nhanh chóng phát dương quang đại. Lý do là vì, người cha sẽ truyền lại tất cả cho con mình, còn sư phụ sẽ không truyền hết mọi thứ cho đệ tử, ít nhất sẽ không chỉ truyền cho một người. Việc các đệ tử không phục lẫn nhau cũng là một trong những căn nguyên gây ra nội loạn.

Trong lúc lẳng lặng chờ đợi, màn đêm buông xuống, mọi người đều ngồi đả tọa chờ bảo vật xuất thế. Lâm Phiền vừa có cảm tình lại vừa không có cảm tình với ba người bọn họ, bởi ba người này hoàn toàn không có chút kinh nghiệm giang hồ nào, ít nhất cũng phải có cái tâm đề phòng của kẻ tiểu nhân trước, bậc quân tử sau. Nếu bảo vật này rơi vào tay bốn người, thì sẽ thuộc về ai đây?

Giờ Tý, một con sóc xuất hiện trên Liên Hoa sơn, nó thoăn thoắt luồn lách trong rừng, nhanh chóng lên tới đỉnh Liên Hoa sơn, nơi bốn người đang nghỉ ngơi. Con sóc từ từ tiến lại gần hành trang của Lâm Phiền, rồi dùng chân trước bới hành trang ra xem xét, nhưng không có kết quả. Nó lại lượn một vòng quanh người Lâm Phiền.

Một lát sau, con sóc lại đến chỗ hành trang của Lâm Phiền, dùng chân trước lôi mấy cây bút lông ra ngậm vào miệng rồi chạy xuống núi. Sau một nén nhang, con sóc lại xuất hiện, chia làm nhiều lần trộm đi toàn bộ giấy vàng trong hành trang của Lâm Phiền.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Phiền kinh hãi phát hiện đồ đạc của mình đã biến mất: "Có trộm.”

"Trộm ư?" Mọi người dừng đả tọa, đi tới xem xét.

"Giấy vàng và bút mực của ta biến mất rồi.” Lâm Phiền lấy một ống trúc khoét mấy lỗ, bên trong đựng mực, sau đó cắm bút lông vào các lỗ đó, cách này giúp hắn tránh được cảnh phải mài mực lúc lâm trận.

"Chuyện này..." Cổ Nham là người đứng đầu nhóm, không biết phải nói sao. Giấy vàng và bút lông vốn chẳng đáng tiền, tên trộm nào lại nửa đêm canh ba trèo đèo lội suối chỉ để trộm mấy thứ này, đúng là làm khó người ta quá. Cổ Nham hỏi: "Có khi nào hôm qua lúc ra ngoài ngươi làm rơi mất không?”

"Không thể nào." Đồ nghề kiếm cơm, sao có thể không kiểm tra được.

Bạch Mục nói: "Trận pháp ta bố trí là Kỷ Thổ Tam Tuyệt trận, dùng Huyền Không Phi Tinh bàn dựa theo Lạc Thư Cửu Cung đồ để thôi diễn ra. Ta bày bố là tử trận, bất luận là phàm nhân hay Đại La Kim Tiên, đều không thể vào trận mà ta không phát giác được.”

Diệp Vô Song cười nói: "Vậy thì tên trộm đó không phải là người."

"Không phải người?” Lâm Phiền như chợt hiểu ra, nhìn quanh mình rồi trầm ngâm nói: "Cổ Nham sư huynh, ta đến khu chợ gần đây một chuyến."

"Được, đi sớm về sớm.” Cổ Nham gật đầu.

Khu chợ gần Liên Hoa sơn nhất cách đó năm mươi dặm, Lâm Phiền không còn giấy vàng và bút mực, chỉ có thể dùng pháp thuật thô thiển nhất là ngự phong lao đi, mỗi canh giờ chỉ được chừng hai mươi dặm (tương đương năm cây số một giờ), nhưng dù sao cũng là đường thẳng, đỡ được nỗi khổ đi bộ.

Bay được một lúc, Diệp Vô Song vẫn có thể thấy bóng lưng của Lâm Phiền: "Không sao chứ? Người của Huyết Ảnh tông hay qua lại nơi này, Lâm Phiền sư đệ lại không có phương pháp đối địch..."

Nhắc đến Huyết Ảnh tông, Cổ Nham bất giác chau mày, phụ thân của hắn từng là Tông chủ Thiên Hành tông của Vân Thanh Môn, sau này bị yêu nữ mê hoặc, trở thành môn hạ của Huyết Ảnh tông, cuối cùng trở thành Chưởng môn. Tất cả những chuyện này đã để lại một bóng ma khổng lồ trong lòng hắn từ thời thơ ấu cho đến tận bây giờ. Cổ Nham nói: "Ta đi tuần tra một vòng, các ngươi cứ ở lại đây.” Không biết có tìm được người của Huyết Ảnh tông không, hy vọng có thể biết được lý do phụ thân mình phản bội Vân Thanh Môn, phản bội chính đạo.

...

Lâm Phiền cứ bay chầm chậm, mặc kệ những ánh mắt thương hại của các đệ tử trên những ngọn núi đi qua. Thậm chí có kẻ còn tệ hơn, trực tiếp ngự kiếm bay đến bên cạnh Lâm Phiền: "Sao đạo huynh lại bò thế này?"

Lâm Phiền đáp: "Đạt đến cảnh giới tự nhiên, phản phác quy chân.”

Kẻ tọc mạch bĩu môi, hậm hực rời đi.

Tây Môn Soái trong rừng thấy cảnh này mà không khỏi bật cười, dĩ nhiên đây đều là thủ đoạn của hắn. Hắn có phần e dè bốn tên đệ tử của Vân Thanh Môn nên mới sai linh thú đi trộm giấy vàng và bút lông của Lâm Phiền, như vậy, Lâm Phiền chắc chắn phải đến khu chợ gần Liên Hoa sơn nhất. Tây Môn Soái luôn cho rằng mình rất kiên nhẫn, vả lại gần đây vẫn còn không ít đệ tử chính đạo và tán tu, nói không chừng còn có giao tình với Vân Thanh Môn nên hắn cứ chậm rãi bám theo. Nhưng hắn thật không ngờ, tốc độ của Lâm Phiền sau khi không có bùa giấy lại chậm đến thế, chậm đến mức Tây Môn Soái hối hận vì đã không để lại cho Lâm Phiền ít nhất một lá bùa.