Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Thắng Âm Tự, cái tên mang ý nghĩa vượt qua đệ nhất đại tự của Thập Nhị Châu: Thiên Âm Tự. Thắng Âm Tự không công nhận Đại Thừa Phật Pháp là chính đạo, mà cho rằng đó là một nhánh Phật giáo đã bị kẻ thống trị Thập Nhị Châu cải biến đi cho phù hợp với nhu cầu của chúng. Thắng Âm Tự tọa lạc tại Bắc Châu nơi đất trời giá rét, không giao hảo với Đại Thừa Phật Tự, cũng ít qua lại với cả chính đạo lẫn Ma Giáo.

Tây Môn Soái nói: "Tên Tuyệt Sắc này là một gã du côn, trong thời gian khổ hạnh đã mò tới đại điện của Thiên Âm Tự, phóng uế một bãi ngay trước tượng Phật Như Lai trong chính điện, còn để lại mấy chữ trước bãi phân đó, đại ý là: Ngươi vốn là bậc đức cao vọng trọng, nhưng lại bị kẻ có tâm thổi phồng thành đấng thần tối cao toàn năng, chùa chiền trong thiên hạ mượn danh ngươi, hòa thượng thì giàu nứt đố đổ vách, tín đồ lại ngu muội vô tri. Ta thấy bi ai thay cho ngươi, ngươi còn chẳng bằng một bãi phân, như vậy cũng khỏi phải chịu nỗi khổ lừa đời trộm danh.”

"Sau đó thì sao?" Thập Nhị Châu quả thật có tình trạng này, hòa thượng trong nhiều chùa chiền nào có phần dáng vẻ của người xuất gia, có điều nói vậy cũng oan cho Thiên Âm Tự, danh tiếng của họ vẫn rất tốt.

"Thiên Âm Tự đương nhiên không chịu bỏ qua, võ tăng đã bắt giữ Tuyệt Sắc, nhưng phương trượng Thiên Âm Tự lại nói, vạn pháp quy tông, cứ để hắn đi. Chuyện này truyền ra, hắn cũng vì thế mà nổi danh. Ta thấy hắn xếp thứ bảy trong tám đại cao thủ trẻ tuổi là có phần đánh giá thấp rồi, gã này còn lợi hại hơn cả Trương Thông Uyên.”

"Phật gia hỏi ngươi đó? Ngươi ở sơn động nào?" Tuyệt Sắc chậm rãi bước tới hỏi.

"Im miệng.” Thanh Thủy Chân Nhân nói.

"..." Tuyệt Sắc phớt lờ, nhưng cuối cùng không nói thêm gì.

Thanh Thủy Chân Nhân nói: "Vô Tâm Đằng hai mươi năm mới trưởng thành, Đào Hoa Cốc cũng chỉ thu được hai sợi mà thôi.”

Tuyệt Sắc cười to: "Huynh đệ đối diện, có hai sợi, chúng ta mỗi người một sợi."

Lâm Phiền hạ giọng hỏi: "Vô Tâm Đằng là gì?”

Tây Môn Soái trả lời: "Vô Tâm Đằng có thể trói buộc yêu thú, thấm vào huyết mạch của nó, khiến nó không thể tự bạo nội đan, là bảo vật kỳ môn hạng nhất."

"Chỉ có thể dùng một lần?”

"Ừm, chỉ có thể dùng một lần, trong Thập Nhị Châu, chỉ Đào Hoa Cốc mới có Vô Tâm Đằng." Điều Tây Môn Soái không nói ra là, hắn vốn định cầu xin hai sợi, một sợi để bắt Thiên Niên Yêu Hồ, còn một sợi tặng cho Lâm Phiền, xem như thực hiện lời hứa giúp tìm da của ngàn năm yêu thú. Nhưng xem ra vị Thanh Thủy Chân Nhân này, tuy là bằng hữu của tiên sư mình, nhưng dường như không chào đón mình cho lắm.

Thanh Thủy Chân Nhân nói: "Một sợi Vô Tâm Đằng ta đã có việc cần dùng, sư phụ các ngươi và ta có phần giao tình, các ngươi đã đến cầu xin, không tiện để các vãn bối tay không trở về. Vậy đi, tháng trước có yêu nhân thừa dịp ta không ở đây, lẻn vào Đào Hoa Cốc của ta, bắt mất Linh Nhi của ta.”

"Linh Nhi?" Ba người ngạc nhiên hỏi.

"Một con thỏ có bộ lông màu đỏ, xương của nó là dược liệu thượng đẳng để luyện đan dưỡng khí.” Thanh Thủy Chân Nhân nói: "Ta có lời thề không bước chân vào Thập Vạn Đại Sơn, ai có thể báo thù cho Linh Nhi của ta, sợi Vô Tâm Đằng còn lại sẽ thuộc về người đó."

Tuyệt Sắc cười ha hả: "Thanh Thủy Chân Nhân, oan oan tương báo đến khi nào mới dứt, hà tất…”

"Cút!"

Tuyệt Sắc lập tức hỏi: "Yêu nhân đó là ai? Ta sẽ đi trừ khử nó.”

"Hắn tên là Tôn Hồ, là cốc chủ của Tự Tại Cốc cách đây chừng trăm dặm về phía nam, bầy khỉ tôn hắn làm vua, cũng đều học được đôi chút thuật tu luyện nội đan."

"A Di Đà Phật, bần tăng đi siêu độ nó ngay đây.” Ném ra một cây thiền trượng, chân đạp lên trên đó, nhanh chóng rời đi.

Thanh Thủy Chân Nhân hỏi: "Sao các ngươi còn chưa đi?"

Tây Môn Soái cười: "Thanh Thủy Chân Nhân là một bậc tông sư, rời khỏi nơi này ắt sẽ bố trí cấm chế lợi hại, Tôn Hồ này nếu có thể phá cấm chế thì đi sớm không bằng đi muộn.”

"Gã hòa thượng kia cũng nghĩ như vậy. Hắn đang tìm một chỗ không xa ngủ một giấc rồi. Nhiều người khôn quá lại hỏng việc, người thông minh đôi khi lại bị chính sự thông minh của mình làm hại."

Chết tiệt… Lâm Phiền và Tây Môn Soái nhìn nhau, giờ phải làm sao? Cả hai đều có chung suy nghĩ, Tôn Hồ này đã có thể tự ý tiến vào Đào Hoa Cốc mà không bị chủ nhân cho phép, chứng tỏ tu vi không tầm thường, cứ để gã hòa thượng Tuyệt Sắc kia đi trước dò đường, đánh được thì đánh, không được thì chuồn, nếu như Tuyệt Sắc và Tôn Hồ lưỡng bại câu thương, vậy thì mình thuận tay nhặt của hời.

Thanh Thủy Chân Nhân nói: "Đại trí nhược ngu, Ma Quân có đệ tử như ngươi, ta quả thực có phần thất vọng. Thiên Ma Khấp Huyết Trận của ngươi bố trí thế nào rồi?”