Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Chu Tần cũng phụ họa: "Nếu vậy ta càng phải cảm tạ các vị sư huynh sư đệ, nếu không phải mọi người phát huy xuất sắc, ta thật sự không tìm được lý do gì để mời Mộc Hiểu sư huynh cùng ăn cơm, cơ hội này khó có được lắm."
Mọi người cười nói vui vẻ, có thể nói là khách và chủ đều tận hứng, ngay cả Vương Trung luôn mang vẻ mặt u ám cũng để lộ nụ cười chân thành.
Hai năm trước, tiểu thư đồng từng cho rằng tu hành Tiên đạo có thể khiến bản thân tự cường tự lập, trở thành Vương Trung đường đường chính chính. Thế nhưng hai năm trôi qua, mặc dù tu vi hắn tinh tiến không kém bất kỳ ai, cũng chẳng còn tên công tử bột nào sai khiến hắn như gia nô nữa, nhưng hắn vẫn không thể nào thoát khỏi cái bóng của một người. Cho dù người kia chưa từng nói nửa lời trách cứ việc hắn phản bội hai năm trước, thỉnh thoảng gặp mặt ở Đằng Vân đường còn nhiệt tình chào hỏi... Nhưng tất cả những điều đó càng khiến Vương Trung thêm khổ sở, đứng ngồi không yên.
Cụ thể vì sao thì hắn cũng không nói rõ được, chỉ biết hai năm qua hắn luôn cảm thấy áp lực, ngày thường hành sự rất thận trọng, càng không dám gặp mặt Vương Lục. Lần rèn luyện môn phái trước, thân là đệ tử nội môn, đáng lẽ hắn phải tham gia, nhưng nghe nói Vương Lục cũng đăng ký nên vội vàng kiếm cớ thoái thác. Thà rằng bỏ lỡ một lần rèn luyện quý giá, cũng không muốn gặp mặt Vương Lục.
May mà cách đây không lâu, Nhạc Vân sư huynh đã tìm đến, mời hắn tham gia lần rèn luyện thứ hai này. Lần này không có Vương Lục, Vương Trung như trút được gánh nặng, biểu hiện cực kỳ xuất sắc.
Có lẽ, đây mới thực sự là khởi đầu của tự cường tự lập? Trong tiếng cười nói của mọi người, Vương Trung không khỏi nghĩ như vậy.
Ngay khi mọi người chuẩn bị xuất phát đến nhà ăn Tiêu Dao phong thì bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, cùng với đó là cuộc đối thoại của hai thiếu niên tu sĩ.
"Sư, sư huynh, giờ này Thiên Sách đường đã hết giờ làm việc rồi, hay là chúng ta sáng mai quay lại đi."
"Ngươi không hiểu rồi, với bản tính cần cù của Mộc Hiểu sư huynh, nhất định là huynh ấy tăng ca đến sáng. Sáng mai mới đến, chẳng phải là muốn huynh ấy thức trắng đêm sao? Vậy mới là vô nhân đạo..."
"Thực ra là sư huynh sốt ruột muốn đến thử vận may thôi."
"Nói bậy... Ha, ngươi xem, trong sảnh vẫn còn sáng đèn, ta đã nói là huynh ấy tăng ca mà..."
Vừa nói, người kia vừa từ sau bức bình phong bước ra, bốn mắt chạm nhau với mọi người đang cười nói vui vẻ trong sảnh.
"Ôi chao, nhiều người quen thế?"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vương Lục nở nụ cười cực kỳ chân thành.
"Ha ha, sao lại nhiều người quen như vậy? Nhạc Vân sư đệ, Chu Tần sư đệ, Nhạc Hinh Dao sư muội, Văn Nhân sư muội... Ơ kìa, người đang núp sau gốc cây kia trông quen quen, ngươi núp ở đó làm gì thế? Táo bón à?"
Vừa xuất hiện, Vương Lục đã cười ha ha chào hỏi mọi người, cuối cùng dừng lại ở một người đang núp sau gốc cây với vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
Có điều, sau khi quan sát một lúc, thấy đối phương không có ý định bước ra, Vương Lục cũng lười để ý. Lần này hắn đến Thiên Sách đường đâu phải để làm tỷ tỷ tri kỷ cho ai.
Vì vậy, hắn nhanh chóng bỏ qua những người không liên quan, tìm đến nhân vật chính lần này, vị công vụ viên sư huynh đang mang vẻ mặt đề phòng như lâm đại địch.
"Mộc Hiểu sư huynh, huynh đừng căng thẳng thế, ta chỉ có chút ít tư liệu muốn đến để huynh đăng ký thôi. Tuy thời gian hơi muộn, nhưng với một người cần cù tận chức như huynh, chắc là không ngại tăng ca thêm chút nữa chứ?"
Thực ra, Mộc Hiểu là người rất yêu thích công việc của Thiên Sách đường nên chẳng ngại gì chuyện tăng ca. Nhưng nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Vương Lục, y bỗng nhiên cảm thấy bất an! Nhất là khi nhìn thấy xấp tài liệu Vương Lục lấy ra, trong lòng càng thêm bất an.
Tài liệu trong tay Vương Lục và số tài liệu Nhạc Vân vừa nộp đều cùng một loại, đều là báo cáo rèn luyện được viết bằng giấy thành tâm. Đây là bằng chứng quan trọng để đánh giá kết quả rèn luyện, quyết định thưởng phạt điểm tích lũy.
Giấy thành tâm là loại giấy được các vị Trưởng lão Thiên Kiếm đường đặc chế, có niêm phong cấm chế, tác dụng duy nhất là: Khi viết lên giấy thành tâm, người viết không thể nói dối, từ đó đảm bảo nội dung được viết là sự thật.
Tất nhiên, cấm chế của giấy thành tâm không phải là không thể phá giải, nhưng ít nhất cũng phải là cường giả Kim Đan kỳ mới có thể làm được. Với tu vi của Nhạc Vân và Vương Lục, chắc chắn bọn họ không thể nào gian lận được.
Nhìn thấy xấp giấy thành tâm trên tay Vương Lục, Nhạc Vân kinh ngạc nhìn Vương Lục rồi lại nhìn sang Văn Bảo: "Vương Lục sư huynh, hai người cũng đi rèn luyện sao? Bảo sao mấy hôm nay không thấy hai người đâu."