Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Ồ? Các ngươi cũng đi à?"
Nhạc Vân gật đầu: "Đúng vậy, vì lần rèn luyện trước dang dở giữa chừng nên chúng ta bàn nhau đi một lần nữa. Vốn định rủ hai người cùng đi, nhưng tìm thế nào cũng không thấy. Mà này, hai người đi rèn luyện ở đâu thế? Đi cùng ai vậy?"
"Ha, dĩ nhiên là Tiểu Thanh Vân rồi, với đẳng cấp này, ngoài Tiểu Thanh Vân ra thì còn có thể đi đâu được nữa?"
Nhạc Vân càng kinh ngạc hơn: "Sư huynh cũng đến Tiểu Thanh Vân sao? Sao chúng ta không gặp hai người nhỉ!?"
Vị thái tử nào đó cũng lên tiếng: "Chúng ta đã rèn luyện ở Tiểu Thanh Vân sáu ngày, nhưng không hề phát hiện ra tung tích của các vị sư huynh sư đệ khác. Vương Lục sư huynh, huynh và Văn Bảo sư đệ thật sự đến Tiểu Thanh Vân sao?"
Trong lòng Mộc Hiểu thầm mừng rỡ: "Quả nhiên, với bản tính của đôi sư đồ Vô Tướng phong kia, gian lận báo cáo là chuyện thường như cơm bữa. Hắn nói hắn đi Tiểu Thanh Vân rèn luyện, nhưng thực tế chắc là quanh quẩn ở Vô Tướng phong một tuần, sau đó dùng thủ đoạn nào đó để qua mặt giấy thành tâm, bịa đặt ra một chuyến phiêu lưu kinh thiên động địa, cuối cùng tự phong cho mình mấy vạn điểm tích lũy... Cách làm này vừa hợp lý luận, vừa rất giống với tác phong của Vô Tướng phong! Nghe nói vị Kim Đan Trưởng lão kia cũng thường xuyên dùng giấy thành tâm để viết linh tinh rồi lừa gạt Chưởng Hình Trưởng lão mà, rõ ràng là có tiền án!"
May mà lần này lại gặp đúng nhóm Nhạc Vân cũng vừa đi Tiểu Thanh Vân về, bọn họ chính là nhân chứng sống để vạch trần lời nói dối của Vương Lục! Ha ha, ngươi khôn lỏi một lúc, không ngờ lại bị ngã ngựa ở đây chứ gì!
Thế nhưng, Vương Lục lại thản nhiên đáp: "Không gặp được bọn ta cũng bình thường thôi, mấy ngày nay bọn ta đều ở trong Thanh Long hạp, làm sao các ngươi ở bên ngoài nhìn thấy được?"
"Thanh Long hạp!?"
Nhạc Vân kinh hãi nhìn Vương Lục như nhìn thấy quái vật: "Hai người dám đến Thanh Long hạp!?" Xin hỏi là vị sư huynh nào dẫn đội, hành động lần này thật quá táo bạo!"
Vương Lục lại cười nói: "Ta dẫn đội."
"Sư huynh dẫn đội!?" Nhạc Vân lại một lần nữa sững sờ, không thể ngờ rằng Vương Lục với tu vi Đoán Thể nhất phẩm lại có thể dẫn đội... Sau một lúc lâu, hắn mới sực tỉnh, "Nói cách khác, chỉ có hai người huynh và Văn Bảo sư đệ?"
"Ừ, có chuyện gì sao?"
Có chuyện gì sao!? Một tên Đoán Thể nhất phẩm, một tên Luyện Khí cửu phẩm, đến Tiểu Thanh Vân rèn luyện thì cũng được đi, vậy mà dám chạy vào Thanh Long hạp!? Không tìm đường chết thì không được hay sao!?
"Ha ha, đừng ngạc nhiên như vậy, muốn chơi chế độ khiêu chiến thì phải có tinh thần liều chết chứ."
Chế độ khiêu chiến!? Cái đó là cái quái gì vậy? Sư huynh, huynh cứ nói thẳng là muốn đi tìm đường chết có phải hơn không!?
Có điều, nhìn Vương Lục đang đứng trước mặt mình, cộng thêm xấp báo cáo dày cộp kia, Nhạc Vân dù khó tin đến đâu cũng phải chấp nhận sự thật: Hai người này đã thực sự đến Thanh Long hạp, hơn nữa còn bình an vô sự trở về!
Chuyện này... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Thanh Long hạp tuy có phần đặc thù, chỉ cần nắm được phương pháp thì muốn sinh tồn ở đó còn dễ hơn cả đầm sen... Nhưng chỉ với hai tên lính mới, dù có nghĩ thế nào cũng thấy là chuyện không thể!
Àiii, chân truyền sư huynh quả nhiên không phải người thường, luôn có thể làm được những chuyện người khác không làm được. So với kỳ tích của huynh ấy, chuyến rèn luyện lần hai của mình chẳng khác nào trò cười! Tuy ngoài ý muốn lấy được điểm tích lũy khiêu chiến là một thành tích rất tốt, nhưng chỉ với hai người mà dám xông pha Thanh Long hạp, cho dù có tính thế nào thì điểm tích lũy của bọn họ cũng cao hơn mình rất nhiều.
"Đâu phải chỉ có mình ta, chẳng phải còn có đồng đội ở đây sao?" Vương Lục nói rồi vỗ vai tên mập bên cạnh.
Nhạc Vân ngẩn người... Văn Bảo?
Hắn không có thành kiến gì với Văn Bảo, nhưng với con mắt của một người dẫn đội, Văn Bảo với tốc độ chậm chạp, pháp thuật kém cỏi, chỉ giỏi mỗi kiếm pháp, thật sự không phải là một người đồng đội lý tưởng. Giá trị của hắn thể hiện ở chỗ... Àiii, Nhạc Vân thừa nhận mình không nhìn ra giá trị của Văn Bảo ở chỗ nào.
Thế nhưng Vương Lục lại có thể hóa phế vật thành bảo bối, mang theo một tên vô dụng như vậy để lập nên kỳ tích!
Không chỉ Nhạc Vân, mà tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc. Chu Tần và Văn Nhân há hốc mồm, không thể nào tin được rằng tên mập đần độn kia lại có thể làm được những chuyện phi thường như vậy. Còn thiếu niên đang núp sau gốc cây kia siết chặt nắm tay đến bật máu!
Gia nhập sư môn đã hai năm, thân là sư huynh đệ, Vương Trung biết rõ Văn Bảo là một tên phế vật đến mức nào. Bởi vì Văn Bảo là người có linh căn trời phú nên sư môn đầu tư cho hắn còn nhiều hơn cả Chu Tần và Vương Trung, thế nhưng sau hai năm, kẻ vô dụng nhất lại chính là hắn! Mấy vị sư huynh phụ trách truyền công từng lén lút than thở rằng sư môn đã nhìn nhầm người, rước nhầm một tên phế vật vào đây.