Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Có bài học của đêm qua, Giang Phong quyết định không tự tìm đường chết làm loạn hoành thánh nhân thịt của Vương Thạch Đầu gì nữa.
Kia đâu phải hoành thánh, thật sự là vũ khí sinh hóa!
Đàn ông ăn sẽ trầm mặc, phụ nữ ăn sẽ rơi lệ.
Sóng âm công kích hỗn hợp của Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên tối qua, đến giờ vẫn quanh quẩn bên tai, bây giờ Giang Phong nghĩ đến vẫn lòng còn sợ hãi.
Kết thúc việc buôn bán buổi trưa, Giang Phong mở bảng thuộc tính ra kiểm tra tiến độ nhiệm vụ, ‘Đứng vững gót chân’ đã đạt đến (700/1000), hắn do dự có nên dùng điểm kinh nghiệm để tăng cấp bậc của toán học, vật lý và tiếng Anh lên cao chút để ứng phó với bài vở, hay dùng để tăng cấp bậc nhìn xem trò chơi có nhiều thêm chức năng mới nào không.
Thôi bỏ đi, vẫn tăng cấp cho toán học, vật lý và tiếng Anh đi, lỡ trò chơi này cập nhật suốt nửa năm thì Giang Phong không có chỗ để khóc đâu.
Khi cắt thái không nghe thấy âm thanh tăng độ thuần thục của hệ thống là cảm thấy không có động lực.
Tăng cả ba môn học một phát lên cao cấp, điểm kinh nghiệm còn thừa hơn 30.000, bảng thuộc tính biến thành:
Toán học (cao cấp): Ngươi đã hoàn toàn nắm giữ toàn bộ tri thức giai đoạn đại học. (không thể lên cấp)
Vật lý (cao cấp): Ngươi đã hoàn toàn nắm giữ toàn bộ tri thức giai đoạn đại học. (không thể lên cấp)
Tiếng Anh (cao cấp): Ngươi đã hoàn toàn nắm giữ toàn bộ tri thức giai đoạn đại học. (không thể lên cấp)
Giang Phong: “…”
Thoáng chốc biến thành sinh viên xuất sắc thật sự không quen lắm.
Vạch bảng thuộc tính xuống, Giang Phong chú ý tới trong cột đạo cụ có một thứ giống như sương mù.
Đây là gì nhỉ?
Một đoạn ký ức của Lý Minh Nhất?
Giang Phong đột ngột nhớ ra, trước đó ban thưởng nhiệm vụ còn có cái này nữa, hơn nữa có thể vào xem nhiều lần.
Trước đó xem xong ký ức của Giang Tuệ Cầm thì trò chơi rơi vào trạng thái cập nhật, vừa cập nhật là hơn một tháng, thời gian lâu dài đến mức Giang Phong quên mất mình còn có đạo cụ này.
Ấn chuột vào một đoạn ký ức của Lý Minh Nhất, chọn có trên đó.
Trong hoảng hốt, Giang Phong xuất hiện trong một căn phòng đổ nát.
Hoặc phải nói là một cái lều rách.
Mấy thanh gỗ chống tấm vải bồng dơ dáy bẩn thỉu đến mức không nhận ra được là nhựa hay vật liệu gì khác, trên đó còn có nhiều mụn vá, đường may rất tinh xảo, có thể thấy tay nghề người vá rất tốt, cho dù gió lạnh bên ngoài thổi vù vù đánh lên tấm vải bồng vang lên phần phật thì vẫn không có gió lạnh vào lều.
Bây giờ là mùa đông, ánh sáng trong lều rất yếu.
Tuy Giang Phong không cảm nhận được nhiệt độ, nhưng có thể đoán được mùa.
Kỳ quái, người đâu?
Lều rất nhỏ, đồ lộn xộn xếp thành núi rác, thoạt nhìn đều là một ít rách rưởi rách nát không ai cần, tản ra mùi ôi thiu làm người ta hít thở không thông. Trên giường tầng trải rơm rạ rất dày, không có đồ đạc, cả cái bàn ghế dựa cơ bản nhất đều không có.
Mấu chốt nhất là Giang Phong không nhìn thấy Lý Minh Nhất.
Có kinh nghiệm trong ký ức của Giang Tuệ Cầm trước đó, Giang Phong biết Lý Minh Nhất chắc chắn ở bên cạnh hắn.
Chẳng lẽ trốn trong đống rác?
Trốn kẻ thù?
Không đến mức chứ.
“Minh Nhất, anh xem đây là cái gì?” Bên kia núi rác truyền đến một giọng nữ khàn khàn.
Lý Minh Nhất và Giang Tuệ Cầm giấu mình bên kia núi rác, Lý Minh Nhất nằm trên rơm rạ, toàn thân dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, trên tóc trên mặt toàn là nước bùn, trên người đang đắp một chiếc chăn bông nát, ánh mắt đục ngầu vô thần nhìn rơm rạ ngẩn người.
Thoạt nhìn Giang Tuệ Cầm tốt hơn Lý Minh Nhất một chút, trên người bọc nhiều tầng áo đơn nát, tóc tán loạn, bẩn đến mức đóng bánh. Hai người chỉ có một chiếc chăn bông, trên người Giang Tuệ Cầm bọc rơm rạ, cuộn mình, tay tràn đầy nứt nẻ khó nhọc đánh que diêm cũng ẩm ướt đến mức cơ bản không thể dùng.
Đây là Giang Tuệ Cầm và Lý Minh Nhất phiên bản trung niên, thoạt nhìn như hai ông bà cụ gần đất xa trời.
Giang Phong thật sự không thể tin nổi đôi tay đầy nứt nẻ, rướm máu còn chảy mủ, vô cùng thô ráp có đánh que diêm thôi cũng vất vả là của Giang Tuệ Cầm.
Giang Tuệ Cầm cố sức đánh vài phút, cuối cùng để que diêm cháy lên, bà cẩn thận bảo vệ diêm, thuần thục rút từ trong đống rác ra vài khúc củi, moi một khoảng đất trống trên đất, trên đất nhiều thêm một đống lửa.
“Hôm nay là sinh nhật của anh, em làm chút đồ ăn ngon cho anh.” Giang Tuệ Cầm cẩn thận kéo Lý Minh Nhất đến bên cạnh đống lửa, moi một cái nồi đất sạch sẽ từ trong rơm rạ: “Buổi sáng lũ kia mò qua, chắc chắn chê thối nên không lục soát nơi này, hiện giờ ở bên ngoài gió lớn như vậy chắc không tới nữa đâu. Tên mù họ Ngô ở bên cạnh nói hai ngày nữa sẽ đổ tuyết, em tranh thủ tuyết rơi đi lĩnh lương thực của chúng ta, sắp Tết rồi, chúng ta cũng có thể được chia ít đồ mặn.”
“Tên mù như nào?” Lý Minh Nhất yếu ớt hỏi.
“Sắp không được rồi, chân ông ấy nát lở loét rồi, không thể sống được mấy ngày.” Giang Tuệ Cầm lại tìm kiếm trong núi rác, lấy ra mấy miếng ngân nhĩ và vài quả trứng: “Em làm món ngon cho anh, chân anh sẽ nhanh khỏe lại. Anh đừng giống như tên mù, vợ con ông ấy chết cả, ông ấy đã không muốn sống nữa, chúng ta còn có Quân Minh, chỗ Tây Bắc kia, không biết thế nào.”
“Em kiếm ngân nhĩ ở đâu.” Lý Minh Nhất ho hai tiếng, không đáp thẳng lời Giang Tuệ Cầm.
“Dùng vòng vàng đổi.”
Lý Minh Nhất trầm mặc.
“Đừng có vẻ nửa chết nửa sống như thế nữa, hiện giờ ngân nhĩ quý giá như vậy, dùng vòng vàng đổi đáng giá. Nếu chân anh có thể khỏe lại, đừng nói vòng vàng, dùng hai thỏi vàng em giấu trong giếng kia đi đổi cũng giá trị.” Giang Tuệ Cầm sờ lần, lại thật sự móc ra nhiều thứ tốt từ trong đống rác kia.
“Bản lĩnh giấu đồ của em vẫn lợi hại như trước kia.” Cuối cùng trên mặt Lý Minh Nhất có chút sức sống.
“Đương nhiên.” Giang Tuệ Cầm đắc ý: “Mấy tên kia định tìm ra thứ em giấu? Nằm mơ, hồi kháng chiến cả lũ thổ phỉ đều không tìm thấy, có lật tung đất lên cũng không đào ra đồng bạc em chôn, chỉ với chúng nó, hừ.”
Trong túp lều không khí trầm mặc nhiều thêm một chút sức sống.
Vì đốt lửa, nhiệt độ trong lều tăng lên, Lý Minh Nhất miễn cưỡng hoạt động một chút, muốn nhìn rõ Giang Tuệ Cầm lấy ra những gì, nhưng cặp kính đã bị đạp vỡ từ rất lâu trước đó, ông lại thiếu dinh dưỡng lâu dài, dưới ánh sáng lúc sáng lúc tối vốn không thấy rõ.
“Làm gì đấy?”
“Bí mật.”
Có thể vì tâm tình tốt, Giang Tuệ Cầm còn hát.
Lý Minh Nhất bật cười, nhìn ánh lửa, đột nhiên cảm thấy, có cảm giác sắp Tết rồi.
Đây là lần đầu tiên ông có cảm giác này kề từ sau khi con cả ông mất.