Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trần Tú Tú ăn nửa đĩa salad dưa chuột đập dập, cô ăn mỗi một miếng, Giang Phong sẽ nghe thấy âm thanh nhắc nhở tuyệt vời của hệ thống.

“Ting, nhận được 10 điểm kinh nghiệm.”

“Ting, nhận được 8 điểm kinh nghiệm.”

“Ting, nhận được 8 điểm kinh nghiệm.”

So sánh với đồng chí Vương Tú Liên là 1 điểm kinh nghiệm ting ting, Trần Tú Tú chẳng khác nào một vị khách hàng hào phóng, âm thanh nhắc nhở liên tục vang lên, khiến Trương Phong vô thức nhớ lại thời gian cấp ba khi ở bên cạnh Trần Tú Tú.

Lòng nướng, đậu hũ chiên, bánh bao chiên, bánh cuốn, bột mì nướng, bánh bao hấp, súp bánh bao, xíu mại, sủi cảo chiên…

Chỉ nghĩ đến thôi lại thấy đói bụng.

Bất tri bất giác, Trần Tú Tú ăn hết một bát cháo đầy.

Cô ợ no.

Có lẽ bát cháo này nên cảm thấy vinh hạnh vì trước kia chỉ có thịt giò dầm tương do đồng chí Giang Kiến Khang làm mới có thể nhận được đãi ngộ này.

“Không tốt!” Một giây trước trên mặt Trần Tú Tú còn tràn đầy nụ cười hạnh phúc được ăn no, một giây sau lập tức biến sắc: “Lượng calo hôm nay vượt chỉ tiêu rồi!”

Giang Phong không rõ, một bát cháo trắng không nhỏ giọt dầu vừng nào, sao có thể khiến lượng calo vượt chỉ tiêu được.

“Chết tiệt!” Trần Tú Tú tức giận đấm tay lên bàn.

“Một bát cháo thôi, không sao đâu.” Giang Phong khuyên nhủ.

Trần Tú Tú lắc đầu.

“Anh không hiểu, giảm cân là như vậy, anh buông thả một lần là sẽ có lần thứ hai, sau này mọi nỗ lực trước kia đều lãng phí.”

Phụ nữ thật sự đáng sợ.

Giang Phong cảm thán.

“Em có thể chạy bộ.” Giang Phong nảy ra ý tưởng, đề nghị: “Bạn cùng phòng với anh giảm cân là chạy bộ, rất có hiệu quả. Hiện giờ em nhẹ như vậy, không cố sức, anh tùy tiện có thể chạy mười cây số.”

“Thật sao?” Trần Tú Tú nghi ngờ, cô được thấy công lực nói dóc của Giang Phong từ bé.

“Đương nhiên.” Giang Phong tỏ vẻ chân thành.

Nhưng bạn cùng phòng chạy bộ giảm cân, người gầy đi lại là hắn người chạy cùng mà thôi.

“Bảy giờ sáng mai, gặp dưới lầu.” Giang Phong chốt hạ.

Trần Tú Tú hơi do dự, gật đầu, xem như đồng ý.

Nhắc đến chạy bộ giảm cân, phải nhắc đến bạn học Vương Hạo cùng phòng với Giang Phong, đang chìm trong tình yêu càng ngày càng béo mỗi ngày mập lên cuối cùng mất đi bạn gái, sau một mối tình, ngoài thịt béo ra thì hắn chẳng được gì nữa.

Vương Hạo thu được một đống thịt béo rút kinh nghiệm xương máu, quyết định chạy bộ giảm cân, lại sợ mình không kiên trì được nên mỗi ngày kéo theo Giang Phong chạy cùng tiện thể giám sát.

Chạy thì chạy rồi, cơm cũng ăn nhiều.

Dạ dày bị bạn gái trước dưỡng ra mở rộng, sau vận động càng biến thành cái động không đáy, thành công khiến Vương Hạo từ một mập mạp giả tạo thành mập mạp cường tráng.

Quá trình giảm cân bi thảm của bạn cùng phòng cảnh báo Giang Phong, vận động có thể làm người ta thèm ăn hơn.

Hiện giờ mặt mày Trần Tú Tú có bệnh, trong một năm ngắn ngủi ép dạ dày voi của mình nhịn đói thành dạ dày chim nhỏ, dáng vẻ ép mình đến chết.

Giang Phong phải cảm thán chú Trần vô tâm, nếu mình cũng làm như vậy, đồng chí Giang Kiến Khang dùng phễu như nhồi cho vịt ăn cũng phải nhét đồ ăn vào bụng hắn.

Đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên đã ngủ, Giang Phong nhẹ nhàng vào nhà vệ sinh rồi về phòng, xem xét bảng thuộc tính.

(Lược bỏ lặp lại)

2. ‘Tâm nguyện của hàng xóm’: Gần đây con gái Trần Đốc Tụ là Trần Tú Tú chìm đắm trong ăn kiêng giảm cân, mời người chơi hoàn thành tâm nguyện của hàng xóm, giúp đỡ Trần Tú Tú khôi phục ẩm thực bình thường.

Gợi ý nhiệm vụ: Vì ăn kiêng quá độ thúc nôn nên Trần Tú Tú đã xuất hiện dấu hiệu của bệnh kén ăn, mời người chơi nắm chặt thời gian. (Trần Tú Tú thích ăn salad dưa chuột đập dập hơi chua)

Gợi ý nhiệm vụ thêm một câu, giải thích vì sao khi Trần Tú Tú ăn, điểm kinh nghiệm của đĩa salad dưa chuột đập dập kia đặc biệt nhiều như vậy.

Mời người chơi tự mình thăm dò là ý này sao?

Chỉ có thăm dò ra điều gì, trò chơi mới có thể ra gợi ý, nếu không phát hiện, trò chơi sẽ không chỉ ra.

Nhiều năm như vậy, Giang Phong chỉ biết trước khi ăn cơm Trần Tú Tú thích một phần salad dưa chuột, còn đặc biệt thích dưa chuột mình làm. Hóa ra không phải vì salad dưa chuột mình khổ luyện nhiều năm khiến dưa chuột đập dập ăn rất ngon, mà vì khi mình thêm giấm chua luôn không nắm được lượng cứ mãi thêm nhiều.

Giang Phong biết rõ chân tướng gần như rơi lệ.

Ấn chuột vào cột cấp bậc, cấp bậc và điểm kinh nghiệm còn thừa biến thành:

Cấp bậc: 1 (109/200)

Điểm kinh nghiệm còn thừa: 0

Bảng thuộc tính không có bất cứ biến hóa.

Điểm kinh nghiệm và cấp bậc không có tác dụng?

Giang Phong cảm thấy không phải, cấp bậc của mình quá thấp nên không có đủ tư cách kích hoạt.

Sáng mai có hẹn chạy bộ với Trần Tú Tú, Giang Phong không tiếp tục nghiên cứu bảng thuộc tính nữa, điều chỉnh đồng hồ báo thức thành sáu rưỡi, nằm ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Giang Phong đã thay xong quần áo thể thao, mắt ngái ngủ đẩy cửa ra.

Trần Tú Tú đang đứng ở cửa, mặc quần áo tương đối rộng rãi, đi giày thể thao.

Vì chạy bộ, cô cố ý cột tóc thành đuôi ngựa.

Nhìn thấy người, Giang Phong khựng lại.

“Sao em ra sớm thế lại ko gõ cửa gọi anh?”

Trần Tú Tú nhìn đồng hồ: “Nếu bảy giờ anh vẫn chưa ra thì em gõ cửa, chạy thế nào?”

Trần Tú Tú có vẻ nóng lòng muốn thử.

Chạy bộ ở khu vực này sẽ khiến cô có cảm giác hãnh diện.

Cảm giác thành tựu ngọt ngào của bà đây 60kg đã về, không bao giờ là ta của 85kg ngày trước nữa.

Cảm giác này là ba ngày không ăn cơm gầy đi 1kg cũng không đổi được.

“Chạy đến trường Trung học số 1 đi.” Trường Trung học số một là trường học cũ của Giang Phong và Trần Tú Tú, người bán đồ ăn vặt xung quanh trường Trung học số một chưa chắc biết hiệu trưởng là ai, nhưng tuyệt đối đều biết đến Trần Tú Tú.

Dù sao từng là tồn tại ăn khắp các quán.

“Vừa vặn ra cổng sau ăn bữa sáng.” Giang Phong như vô tình nói.

“Ăn bữa sáng?” Trần Tú Tú nhíu mày, nguyên nhân cô chạy bộ sáng nay là vì để tiêu hao hết bát cháo tối qua, lại ăn một bữa sáng có vẻ mất nhiều hơn được.

Trong từ điển của người ăn kiêng không có hai chữ bữa sáng.

“Lượng vận động lớn như vậy, không ăn bữa sáng sẽ té xỉu.” Giang Phong nói, bọn họ chạy khoảng ba cây số, là một khoảng cách không ngắn đối với lính mới chạy bộ như Trần Tú Tú.

“Em uống cốc sữa đậu nành là được.” Trần Tú Tú lựa chọn thỏa hiệp.

Chạy chậm nghe rất dễ dàng, nhưng khi chạy chân chính thì không hề dễ dàng gì với lính mới chạy bộ.

Ví dụ như Vương Hạo, ngày đầu tiên chạy bộ hạ quyết tâm phải chạy mười cây số, kết quả mới chạy được bốn vòng đã xám xịt đến nhà ăn thưởng cho mình ăn thịt thăn xào chua ngọt.

Ba cây số ngắn ngủi chạy suốt một tiếng.

Toàn thân Trần Tú Tú là mồ hôi, ngồi trước quạt điện trong quán ăn vặt huyện Sa ở cổng sau trường Trung học số 1.

Sau khi gầy xuống 60kg, cô chưa hề đổ nhiều mồ hôi như vậy.

“Muốn ăn gì không?” Giọng Giang Phong thật sự như lời rủ rỉ của ma quỷ ở bên tai Trần Tú Tú.

Cô tất nhiên muốn ăn, cô muốn uống sữa đậu nành xay tại chỗ thêm hai muỗng đường của bà Trương ở cửa trường Trung học số 1, muốn ăn trứng luộc nước trà nấu đến mức nước đều thấm vào ở trong ngõ nhỏ, muốn ăn mì sốt tương thêm dưa chuột hành lá xắt sợi, muốn ăn sủi cảo hấp món ăn vặt huyện Sa này.

“Một cốc sữa đậu nành là được, không thêm đường.” Trần Tú Tú gần như nghi ngờ Giang Phong đang cố ý, đặt mục đích chạy bộ ở đây.

“Cô bé không muốn nếm thử sủi cảo hấp trong tiệm của bác hả? Ăn ngon đấy, vốn có cô bé mỗi ngày phải ăn vài lồng!” Bà chủ vẫn đề cử sủi cảo hấp của nhà mình cho khách hàng mới giống như trước.

“Giang Phong à, sao cháu không khuyên bạn gái cháu thế, hiện giờ con gái vận động lại không ăn cơm, thân thể không chịu nổi đâu.”

“Bà chủ, cô ấy là Trần Tú Tú.” Giang Phong cười nói, gọi hai lồng sủi cảo hấp, một cốc sữa đậu xanh.

“Tú Tú?” Giọng bà chủ lúc này cùng một tông với đồng chí Vương Tú Liên.

“Tú Tú đẹp ra nhỉ! Thật sự thay đổi nhiều quá, bác không nhận ra nữa. Sao đến chỗ bác lại không ăn sủi cảo chứ? Nào nào, một lồng trước, đừng để mình đói bụng, sao con gái có thể không ăn bữa sáng chứ? Không đủ chỗ bác còn sáu lồng, vẫn không đủ bác gói thêm cho cháu nhé!”

Dưới nhiệt tình của bà chủ, Trần Tú Tú chỉ có thể liên tiếp bại lui, từ một cốc sữa đậu nành ban đầu biến thành một lồng sủi cảo hấp, một cốc sữa đậu nành.

Trần Tú Tú gắp một miếng sủi cảo, trừng Giang Phong: “Anh cố ý, lừa em tới đây ăn gì đó.”

“Sao, sủi cảo hấp nhà bác ấy ăn không ngon à?” Giang Phong giả vờ vô tội: “Ban đầu khi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, luôn cho rằng sủi cảo hấp nhà này ngon nhất toàn thế giới.”

Giang Phong nhét cả cái sủi cảo vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt.

“Sau này lên đại học, đi ra ngoài, phát hiện sủi cảo hấp nhà bác ấy thật sự ngon nhất toàn thế giới.”

Trần Tú Tú không thể cãi lại, vận động xong máu tuần hoàn, insulin tiết ra, dạ dày ruột vốn rỗng tuếch bắt đầu ngọ nguậy cấp tốc, liên tục kêu gào với thân thể của cô.

Khiến mình đói bụng một năm, cô vốn đã quen với đói bụng.

Thấy Trần Tú Tú không còn chậm rãi ăn dưa chuột như tối hôm qua, lại hơi vội vàng ăn sủi cảo hấp, Giang Phong thừa thắng xông lên: “Ngày mai tiếp tục?”

“Vâng.”

Trần Tú Tú cắn một miếng sủi cảo hấp.