Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ăn sáng xong, Trần Tú Tú vội vàng định chạy về nhà, tiêu hao hết lượng calo từ lồng sủi cảo hấp tội ác kia.
“Sau khi ăn xong không thể vận động mạnh.” Giang Phong từ chối không chút nghĩ ngợi.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trần Tú Tú nhìn lồng rỗng tuếch trên bàn, trên mặt hơi ảo não.
Cô vốn định ăn hai miếng thôi rồi không ăn nữa, kết quả không tự chủ ăn hết cả lồng.
Thậm chí cô đã hơi hối hận vì nghe chuyện ma quỷ của Giang Phong chạy bộ đến đây.
“Đi thong thả chút, lát nữa có muốn đến cửa hàng nhà anh không?” Giang Phong hỏi.
“Không đi!”
Tính toán nhỏ nhặt thất bại, nhưng trong dự đoán của Giang Phong. Lừa Trần Tú Tú một lần dễ dàng, nhưng định lừa cô đi ăn cơm tiếp là khó.
Đi được một lúc, bao tử Trần Tú Tú đau.
Vì ăn kiêng giảm cân quá độ, bao tử đau là cơm bữa đối với Trần Tú Tú, nhưng lần này hơi nghiêm trọng. Chỉ chốc lát, vì bao tử đau nên môi cô trắng bệch, trán đổ mồ hôi.
“Giang Phong, em đau bụng, anh đi mua hộp thuốc bao tử giúp em, em ở đây chờ anh.” Trần Tú Tú thật sự không kiên trì được, tìm một gốc cây gần đó ngồi xổm xuống, ôm bụng.
“Đi bệnh viện.” Giang Phong đỡ Trần Tú Tú, nói rất dứt khoát.
Gần đây có một bệnh viện tư nhân, học sinh gần đó có đau đầu nhức óc gì đều đến bệnh viện này.
Giang Phong có biết bác sĩ trực ban hôm nay.
Hóa ra khi học cấp ba, dạ dày của Trần Tú Tú bách độc bất xâm, mỗi ngày kéo Giang Phong ra ngoài phàm ăn tục uống không hề có chuyện gì, Giang Phong lại luôn ăn đau bụng, coi như là khách hàng VIP siêu cấp ở chỗ bác sĩ Trần kia.
Bác sĩ Trần hiển nhiên nhận ra Giang Phong, thấy Giang Phong thì ngước mắt lên: “Lại đi theo thanh mai kia của cậu ra ngoài ăn uống no say hả?”
“Bác sĩ, là cháu, cháu đau dạ dày.” Trần Tú Tú ôm bụng.
Sau khi chẩn đoán, bác sĩ Trần mắng như trút nước lên đầu Giang Phong: “Cậu làm bạn trai kiểu gì thế hả? Bạn gái cậu bị bệnh dạ dày nghiêm trọng như vậy còn mang theo cô ấy đi ăn uống thả cửa, cô ấy là ăn nhiều quá.”
Giang Phong: “???”
Không kịp giải thích Trần Tú Tú không phải bạn gái mình, Giang Phong vội kêu oan cho mình: “Cô ấy chỉ ăn một lồng sủi cảo hấp và một cốc sữa đậu nành thôi.”
“Một lồng sủi cảo hấp?” Bác sĩ Trần không tin lời Giang Phong nói: “Lồng lớn cỡ nào?”
“Là một lồng bình thường.” Giang Phong thật sự cảm thấy phong thủy luân chuyển, khi học cấp ba đều là hắn ăn đau bụng, Trần Tú Tú theo hắn đến bệnh viện bị bác sĩ Trần mắng, lần này lại đến lượt mình bị mắng.
“Với lại, bác sĩ Trần không biết cô ấy sao? Cô ấy là Trần Tú Tú đó!” Giang Phong thật sự cảm thấy mình bị “OAN UỔNG”.
Sao hắn có thể đoán được một lồng sủi cảo hấp có thể làm Trần Tú Tú no căng đau dạ dày chứ.
“Tú Tú?” Bác sĩ Trần kinh hãi, lập tức nhướng mày: “Cháu ăn kiêng giảm cân hả?”
Trần Tú Tú miễn cưỡng gật đầu.
“Hồ đồ ẩu tả!” Bác sĩ Trần co giật chân mày, Giang Phong cảm thấy chuyện lớn không ổn.
Quả nhiên, một giây sau bác sĩ Trần lại bắt đầu tổ chức buổi tọa đàm phổ cập khoa học giảm cân khỏe mạnh.
Trong kỳ nghỉ hè, một ngày bác sĩ Trần không có mấy bệnh nhân, khó lắm mới có một khách quen, chẳng phải nên cố gắng tiến hành giáo dục tư tưởng tâm lý một phen sao.
“Về nhà ăn nhiều cháo, khôi phục ẩm thực bình thường. Tuổi còn trẻ vì giảm cân gây ra bệnh dạ dày, tương lai cháu hối hận đấy.” Nửa tiếng sau, bác sĩ Trần nói ra một câu có ích duy nhất: “Này, đi lấy thuốc, uống thuốc và ăn cơm đúng giờ.”
Trần Tú Tú đau khổ căm hận.
Giang Phong đoán cô đang nhớ lại sợ hãi do nói nhảm của bác sĩ Trần chi phối hồi học cấp ba.
Bị bệnh dạ dày là không thể vận động. Giang Phong và Trần Tú Tú lên xe buýt về nhà, sau khi đưa Trần Tú Tú lên lầu, Giang Phong đến cửa hàng đòi chút nguyên liệu nấu ăn.
Nói rõ tình hình với đồng chí Vương Tú Liên và Giang Kiến Khang, Giang Phong cầm một túi nguyên liệu nấu ăn được lựa chọn kỹ càng đến nhà Trần Tú Tú.
Trần Tú Tú sau khi mở cửa đã thay một bộ quần áo, trong phòng khách trải một tấm thảm yoga màu tím, xem ra là chuẩn bị tập yoga.
“Dạ dày em không đau nữa hả?” Giang Phong để nguyên liệu nấu ăn vào trong bếp, thấy trên bàn vẫn đặt bát cháo loãng lạnh lẽo kia, hắn hỏi: “Buổi trưa em chuẩn bị ăn gì?”
“Thuốc.” Xem ra không định ăn.
Giang Phong không nhiều lời, bắt tay vào chuẩn bị nấu cháo.
“Buổi trưa em không ăn cơm.” Trần Tú Tú định cản hắn.
“Anh mới vừa hỏi bác sĩ Trần, bác ấy chỉ đi làm buổi sáng, nếu em không ăn gì, anh sẽ gọi điện thoại cho bác sĩ Trần.” Giang Phong tế ngay ra đại sát khí bác sĩ Trần này, bà ấy ở cùng khu chung cư với bọn họ.
Có thể trong giai đoạn cấp ba, bác sĩ Trần đã để lại ký ức quá mức khắc sâu cho Trần Tú Tú, uy lực còn đó, cô lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Em chỉ ăn một bát nhỏ.” Trần Tú Tú cường điệu, nhìn thấy Giang Phong lấy từ trong túi ra gạo tẻ, gạo nếp, táo đỏ, đậu đen, hạt kê và hai túi thịt nhỏ, cô tò mò hỏi: “Anh nấu cháo gì thế?”
“Cháo dưỡng dạ dày.” Hồi nhỏ hệ tiêu hóa của Giang Phong không tốt lắm, cứ cách một khoảng thời gian đồng chí Giang Kiến Khang lại nấu cháo dưỡng dạ dày cho hắn, hơn nữa cháo dưỡng dạ dày do bố hắn nấu cũng rất có phong phạm của người nhà họ Giang, chân giò hun khói, thịt gà, tôm bóc vỏ, thịt bò chẳng thiếu thứ gì.
Giang Phong nhớ hồi nhỏ mình không thích ăn cháo dưỡng dạ dày, đồng chí Giang Kiến Khang vừa đi là mang cháo đến cho Trần Tú Tú ăn.
“Em không ăn thịt!” Biết rõ cháo dưỡng dạ dày nhà họ Giang phong phú nguyên liệu, Trần Tú Tú lại nhấn mạnh.
“Ừm.” Giang Phong chọn thỏa hiệp, còn cháo dưỡng dạ dày không có chân giò hun khói, thịt gà, tôm bóc vỏ, thịt bò sẽ nấu thành dạng gì dưới tay nghề nấu nướng không tốt của hắn…
Dù sao đến lúc đó không phải hắn ăn.
Cháo nấu trong nồi áp suất, còn một thời gian rất dài mới hoàn thành, Giang Phong nhìn nguyên liệu nấu ăn còn thừa lại, đổ hạt ngô, thịt gà, chân giò hun khói vào trong nồi chuẩn bị làm một phần ngô xào thập cẩm.
Nguyên liệu còn thừa lại có thể mang về trong cửa hàng vào buổi chiều.
Trong gói to còn có một quả dưa chuột màu xanh vàng dài nhỏ no đủ, vỏ không bị sứt mẻ, đây là dưa chuột hắn tự mình chọn lựa kỹ càng trong bảy tám quả dưa chuột rồi tự mình rửa.
Còn vì sao muốn cố ý chọn một quả dưa chuột…
Khả năng salad dưa chuột đập dập thật sự sẽ nghiện đi!
Rắc rắc rắc!
Trần Tú Tú vốn chỉ định ăn một bát cháo bị tiếng salad dưa chuột đập dập hấp dẫn tới, nhìn thấy một đĩa salad dưa chuột ở trên bàn bếp, lập tức cầm đũa nếm thử.
“Ting, nhận được 2 điểm kinh nghiệm.”
“Quá chua.” Trần Tú Tú ghét bỏ.
Giang Phong: “…”
‘Một đĩa salad dưa chuột cho nhiều giấm’
‘Một đĩa ngô xào thập cẩm độ lửa không đúng’
Thuật giám định rác rưởi, cả giấm chua cho bao nhiêu đều không giám định ra được!
Trần Tú Tú không có hứng thú với phần ngô xào thập cẩm bên cạnh salad dưa chuột đập dập: “Anh thích ăn ngô từ khi nào vậy?”
“Tùy tiện làm.” Giang Phong giải thích, sao hắn có thể nói với Trần Tú Tú là hắn không dám ăn cháo trong nồi áp suất kia chứ.
Lại đợi thêm nửa tiếng nữa, Giang Phong đoán cháo đã chín, tắt lửa, mở nồi áp suất ra, múc một bát cháo.
‘Một bát cháo dưỡng dạ dày hương vị cổ quái’
Yên lặng bưng cháo sang, Giang Phong bắt đầu ăn ngô.
“Anh không ăn?” Trần Tú Tú hỏi.
Có đánh chết cũng không ăn.
“Anh không thích ăn cháo.”
“Ting, nhận được 1 điểm kinh nghiệm.”
Trần Tú Tú yên lặng đặt thìa xuống, trầm mặc hồi lâu hỏi: “Anh có bỏ muối không?”
Giang Phong: “…”
“Ăn nhiều muối không tốt cho dạ dày.”
Trần Tú Tú: “???”
Trần Tú Tú nể mặt bạn tốt vất vả nấu nướng, vô cùng miễn cưỡng ăn hết một bát cháo dưỡng dạ dày hương vị cổ quái, nhìn nồi áp suất trên bếp hỏi: “Anh thật sự không ăn?”
“Anh không thích ăn cháo.” Giang Phong tỏ ra kiên quyết.
“Vậy nồi cháo này phải làm sao đây?” Trần Tú Tú chỉ ra vấn đề vô cùng nghiêm túc.
Giang Phong nghĩ, nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu: “Buổi chiều anh mang đến cửa hàng làm quà tặng.”
Nói xong hắn đi vào bếp đậy nắp nồi áp suất.
“Ting, nhận được 9 điểm kinh nghiệm.”
Giang Phong vào bếp, trên bàn chỉ có đĩa ngô xào thập cẩm kia, Trần Tú Tú đang cúi đầu nhìn bát không.
Cô… Đang ăn vụng?