Trò Chơi Hệ Thống Cuộc Sống

Chương 49. Chương 49: Bức ảnh cũ thời Dân quốc (3)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Giang Phong giãy giụa đứng lên, tập trung nhìn vào, đây là…
Khoang thuyền?
Giang Phong chưa từng ngồi thuyền, vốn không đứng vững nổi trong khoang thuyền nghiêng ngả ghê gớm nhất, cứ nghiêng ngả lảo đảo cuối cùng ôm được một cây cột. May mà ôm được cây cột, nếu không trừ phi thuyền dừng lại, Giang Phong sẽ luôn nằm trên mặt đất.
Khoang thuyền nhỏ hẹp, tối tăm, còn vô cùng chật chội, chỉ có một cửa sổ nghiêng nho nhỏ, trong khoang thuyền gần như không có ánh sáng gì. Nơi nho nhỏ chen chúc khoảng trăm người, muôn hình muôn vẻ, nam nữ già trẻ, đặc điểm chung duy nhất là xanh xao vàng vọt, gầy như que củi, phần lớn đều hai mắt vô thần ngồi dưới đất, trên mặt tràn đầy chết lặng.
Dưới tình huống như vậy, Giang Phong vốn không thể nhận ra ai là Giang Vệ Quốc.
Giang Phong ôm cây cột không dám động, trong toàn bộ khoang thuyền tràn ngập hương vị làm người ta hít thở không thông, hương vị đáng sợ hơn cả núi rác trong lều Lý Minh Nhất từng ở.
Mùi mồ hôi, mùi ôi thiu, mùi thân thể và mùi khai nước tiểu còn có mùi phân thối hỗn hợp với nhau, lên men trong khoang thuyền bịt kín như vậy, nếu không phải trước đó Giang Phong từng có kinh nghiệm tiếp xúc gần với núi rác, chỉ sợ đã bỏ chạy ra ngoài khoang thuyền từ lâu.
Thoạt nhìn người trong khoang thuyền đã rất lâu rồi không tắm rửa thay quần áo, chỉ nhìn điều kiện ác liệt nơi đây thôi và quần áo lam lũ dơ bẩn cũ nát của bọn họ, Giang Phong cũng có thể đoán được, bọn họ không có điều kiện tắm rửa, cũng không có quần áo có thể thay.
Nếu không phải trong khoang thuyền đều là người da vàng, Giang Phong đều nghi ngờ đây là thuyền lậu vận chuyển nô lệ da đen.
Qua hồi lâu, cửa khoang mở ra.
Một người đàn ông gầy gò mặc đồ tương đối sạch sẽ nhưng cũng cũ kỹ ghét bỏ từ thang lầu đi xuống, đứng ở giữa chừng, hiển nhiên không định tiếp xúc quá nhiều với người dưới đáy khoang.
“Đầu bếp nấu cơm cho các đại nhân ở khoang hạng nhất bị bệnh rồi, chỗ các ngươi có đầu bếp không?” Người đàn ông gầy gò hắng giọng kêu lên: “Mỗi bữa cho thêm hai cái bánh bao!”
Vừa nói ra câu nói cuối cùng, đáy khoang thuyền vốn tĩnh mịch ầm ĩ lên, bọn họ không quan tâm có phải đầu bếp vốn sinh bệnh bị ném xuống dưới sông rồi không, bọn họ chỉ để ý đến hai cái bánh bao kia.
Cho dù nam nữ già trẻ hay là đứa bé chỉ bảy tám tuổi đều nối tiếp nhau kêu to: “Tôi là đầu bếp!”
“Tôi biết nấu ăn!”
“Tôi không cần hai cái bánh bao, tôi chỉ cần một cái!”
Nếu không phải ôm sợ hãi người đàn ông gầy gò, người khát vọng với bánh mì trắng đều như đàn ong xô đẩy kéo góc áo ông ta.
“Yên tĩnh!” Người đàn ông gầy gò quát, giọng nói lấn át ồn ào của mọi người: “Không cần phụ nữ, dám quấy rối tôi vứt tất cả xuống sông!”
“Người tôi cần là đầu bếp, đầu bếp nấu cơm cho các đại nhân, không phải đồ phế vật chỉ biết nhóm lửa nấu cháo!” Người đàn ông gầy gò quét nhìn một vòng, thấy những người vốn hăng hái xông lên đều tỏ vẻ sợ hãi thì hơi thất vọng.
Thuyền của bọn họ là thuyền buôn, vốn vận chuyển hàng hóa qua lại Đông Nam Á, thuyền buôn như bọn họ ở trên biển có rất nhiều, khi có hàng thì khoang thuyền chất hàng, khi không có hàng thì khoang thuyền chất người. Nói hơi ác chút, lừa các dân nghèo sống không nổi vét sạch toàn bộ gia sản mua một tấm vé tàu, lại chia người ra thành ba sáu chín, phụ nữ xinh đẹp hoặc hơi đẹp bán đi San Francisco theo cân, lao động cường tráng và phụ nữ bán cho bọn buôn người, trẻ con không đáng tiền, có mua thì bán, không ai cần thì sẽ tìm chỗ vứt hoặc ném thẳng xuống sông.
Ông chủ nhà bọn họ coi như phúc hậu rồi, tuy rằng giá vé tàu đắt đỏ, nhưng ít ra sẽ bảo đảm đưa người đến nơi muốn đi, mỗi ngày lại cho người trong khoang thuyền ba bát nước cơm trong đến mức có thể thấy đáy.
Còn người tốn tất cả tài sản mua vé tàu, về sau mỗi ngày dựa vào ba bát nước cơm có thể sống sót không thì không phải chuyện bọn họ cần quan tâm. Dưới tôn lên của cùng ngành, ông chủ nhà bọn họ xem như đại thiện nhân tâm địa bồ tát.
“Có ai không?” Người đàn ông gầy gò lại kêu: “Nếu để đại nhân khoang hạng nhất hài lòng, có thể một lần cho ba cái bánh bao!”
Không ai dám đồng ý.
Bọn họ sợ, nếu tay nghề không tốt, chọc giận đại nhân khoang hạng nhất, không chỉ không lấy được bánh bao, có khi liên lụy cả nhà.
Năm nay phương Bắc lần lượt xảy ra chiến loạn, đại hạn, ôn dịch, cho dù nhà giàu hay nhà nghèo đều chạy nạn xuôi Nam, chỉ riêng tiền vé khoang chót cho cả nhà thôi đã có thể vét sạch toàn bộ tích cóp của gia đình phổ thông, thậm chí có nhiều nhà bán con gái thậm chí bán vợ mới gom đủ tiền. Thân phận người có thể ở lại khoang thuyền hạng nhất, những bình dân như bọn họ đều không dám mong.
“Cháu có thể chứ? Cháu là phụ bếp Thái Phong Lâu.” Giang Vệ Quốc chui ra từ trong đám người.
Giang Vệ Quốc lúc này khoảng mười một, mười hai tuổi, vì làm phụ bếp cho Giang Thừa Đức từ nhỏ, dinh dưỡng tốt, vì thế trông to khỏe hơn những người bị đói khát và dinh dưỡng không đầy đủ thời gian dài ở khoang đáy. Tuy quần áo cũ nát, dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, nhưng vừa nhìn có thể thấy gia cảnh ban đầu của cậu nhóc tốt.
Trẻ con nhà nghèo không thể trông cường tráng như vậy được.
“Thái Phong Lâu?” Người đàn ông gầy gò hiển nhiên biết đến Thái Phong Lâu, ông ta cũng không tin phụ bếp của Thái Phong Lâu sẽ luân lạc đến mức ở khoang đáy: “Cậu bao nhiêu tuổi? Mười ba? Mười bốn?”
“Mười một.” Giang Vệ Quốc đáp.
Người đàn ông gầy gò quan sát cậu nhóc, không biết đang nghĩ gì, thật lâu sau mới miễn cưỡng đồng ý: “Lên đây đi.”
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Giang Vệ Quốc đi theo người đàn ông gầy gò rời khỏi khoang đáy.
Giang Phong vội vàng lảo đảo đuổi theo.
Rời khỏi khoang đáy, không khí mát mẻ hơn nhiều, thậm chí có thể cảm nhận được gió, có thể nói là vô cùng thoải mái.
Người đàn ông gầy gò nói: “Tôi họ Vương, về sau cậu gọi tôi là quản lý Vương, đại nhân khoang hạng nhất không phải tôi và cậu có thể thiếu chu đáo được, nếu cậu mạo danh thì lập tức quay về, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ.”
“Cháu tên Giang Vệ Quốc.” Giang Vệ Quốc nói, chìa tay về phía đối phương.
Đó là một đôi tay đầu bếp.
Không thô ráp, không có vết chai dư thừa, có thể nhìn thấy bằng mắt thường những vết thương cũ do bị dao bếp cắt.
Quản lý Vương tin tưởng cậu nhóc là đầu bếp rồi.
Ông ta dẫn cậu bé vào một căn phòng hẹp, ném cho cậu bé một bộ quần áo cũ sạch sẽ: “Không có nước ấm, tự dùng nước lạnh gột rửa, đặc biệt là đầu, đừng mang bọ chó, con rận vào phòng bếp, lại thay quần áo sạch, tôi ở ngoài chờ cậu.”
Nói xong đóng cửa gỗ lại.
Giang Phong không có sở thích nhìn trộm ông nội khi còn trẻ tuổi tắm rửa thay quần áo, chờ ở cửa giống quản lý Vương.
Chỉ chốc lát, Giang Vệ Quốc đi ra.
Thay quần áo sạch sẽ, tay và mặt đều rửa sạch, cả kẽ móng tay đều rửa sạch. Quản lý Vương quan sát Giang Vệ Quốc, hài lòng gật đầu, dẫn cậu bé đến phòng bếp.
Phòng bếp trên tàu rất nhỏ, nhưng đồ đầy đủ, rau dưa có khoảng vài loại, nhưng đều héo úa, có cá tươi, không có thịt tươi, treo vài chuỗi thịt khô, Giang Phong nhìn bằng mắt thường không nhận ra là thịt gì.
“Đại nhân ở khoang hạng nhất họ Hoàng, Hoàng đại nhân không thích cá, không ăn gừng, trước mười một giờ trưa nay cậu phải nấu xong đồ ăn, ít nhất ba món một canh. Nếu ăn vụng sẽ ném cậu xuống! Làm tốt Hoàng đại nhân tất nhiên có thưởng, nếu làm không tốt tự cậu nghĩ!” Quản lý Vương vừa ban ơn vừa ra uy, chuẩn bị rời đi.
“Đúng rồi, bên cạnh là nhà bếp của khoang hạng hai và hạng ba, nếu cậu đói bụng có thể qua đó kiếm hai bát cơm nhão.”
Giang Phong đoán đây coi như là quyền lợi công nhân.
“Xin hỏi quản lý Vương, Hoàng đại nhân là người ở đâu vậy?” Giang Vệ Quốc hỏi.
Thấy Giang Vệ Quốc lại đột nhiên hỏi chuyện, quản lý Vương nhìn cậu bé thêm: “Người Hồ Quảng.”
“Cảm ơn quản lý Vương báo cho biết.” Giang Vệ Quốc nói.
“Nếu muốn giúp đỡ, thì đi phòng bên cạnh.” Cũng không biết vì thấy thuận mắt với Giang Vệ Quốc hay vì nguyên nhân gì khác, quản lý Vương lại nói thêm.