Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sau khi xác nhận tất cả nguyên liệu nấu ăn một lần, Giang Vệ Quốc lấy ra hai củ khoai tây, cắt một miếng thịt khô nhỏ, chọn ba quả ớt xanh tương đối tươi. Giang Phong đoán ông nội định làm món khoai tây sợi và thịt khô xào ớt xanh.
Giang Vệ Quốc mười một tuổi, tài nấu ăn không tốt bằng Giang Phong.
Kỹ thuật dùng dao tốt, hẳn là nhờ vào bình thường giúp đỡ Giang Thừa Đức, nhưng độ lửa và gia vị kém hơn. Giang Phong có thể thấy khoai tây sợi chua cay cho nhiều muối, hơn nữa khoai tây không tươi, ăn vào chắc chắn không ngon lành gì.
Thịt khô xào ớt xanh thì khỏi phải nói, bản thân thịt khô không muối đến nơi đến chốn, ớt xanh càng mất nước nhăn nheo, hạt bên trong đều khô, có thể đoán ra được hương vị xào ra.
Hai món ăn này đều là món ăn gia đình, chế biến không khó khăn gì. Quản lý Vương yêu cầu ít nhất ba món một canh, Giang Vệ Quốc ngẫm nghĩ, lấy một bắp cải trắng duy nhất trong ngăn tủ ra.
Lá rau bên ngoài đã héo úa cả, Giang Vệ Quốc bóc hết vài tầng mới lộ ra lớp rau hơi có hơi nước bên trong. Tuy rằng không tươi mới, nhưng có thể ăn tạm.
Lột vài lá rau, cắt khúc, xào rau.
Cải trắng ngoại hình không tốt xào ra nồi.
Giang Phong cảm thấy, nếu không phải Hoàng đại nhân ở khoang hạng nhất kia không ăn cá, món ăn của ông ta sẽ không thể chỉ có một món phổ thông như vậy. Trong sông nhiều cá nhất, Giang Phong thấy trong góc xó có thả ít nhất hai thùng cá tươi lớn, vẫn đang quẫy nước, rất tươi.
Canh thì là súp cay, mì, rong biển, thịt khô, còn có lá cải trắng chưa bị mất nước lột ra trước đó, thái nhỏ tất cả bỏ vào nồi. Lại thêm vào muối, bột ớt, dầu vừng, nước tương. Giang Phong còn thấy Giang Vệ Quốc bỏ vào mì một nắm nhỏ hương liệu, một nồi hầm loạn, gần như chưa nhìn ra có những nguyên liệu nào, mùi tràn đầy, nhưng đây là món phát huy xuất sắc nhất trong vài món rồi.
Canh rất đặc, bốc lên hơi nóng. Giang Vệ Quốc đi ra ngoài định tìm quản lý Vương, nhưng phát hiện bên ngoài không có ai, lại nghĩ tới lời ông ta nói muốn tìm giúp đỡ thì đến phòng bên cạnh tìm người, nên xoay người đi sang.
Phòng bên cạnh cũng là phòng bếp, lớn hơn phòng chỗ Giang Vệ Quốc, có thể vì có hai cái nồi lớn, một nồi nấu cháo, một nồi là cháo nước nhiều gạo ít, chắc nước cơm một ngày ba bữa của người dưới khoang đáy được nấu từ nồi này.
Bên trong có hai người, một cô hơi mập mang theo một đứa bé trông khá giống bà ấy, chắc là con gái.
Cô đó thấy Giang Vệ Quốc vào, hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng phản ứng lại kịp, cười hỏi: “Cậu là đầu bếp do quản lý Vương mới tìm đến đúng không? Cậu đợi chút, cháo của tôi chưa nấu xong, muốn hỗ trợ để lát nữa tôi qua giúp cậu.”
Từ khi chạy nạn đến nay vẫn là lần đầu tiên Giang Vệ Quốc gặp được người xa lạ thân mật như thế, giọng điệu vô thức nhẹ đi: “Không phải, cô à, cháu muốn hỏi quản lý Vương ở đâu? Cháu đã nấu xong đồ ăn.”
Vừa nghe nói không cần mình hỗ trợ, người phụ nữ béo cười nhiệt tình hơn: “Cậu chờ chút, tôi đi tìm quản lý Vương giúp cậu.”
Chỉ chốc lát, bà ấy đã mang theo quản lý Vương trở lại, đằng sau còn có hai người.
Khi người phụ nữ béo đi qua phòng bếp nhỏ còn vụng trộm nhìn chăm chú vào trong, hỏi Giang Vệ Quốc: “Tiểu Giang, cậu làm món gì mà thơm vậy?”
“Cô Lý, chuyện cô không nên hỏi thì đừng hỏi.” Quản lý Vương lớn tiếng cảnh cáo, cô Lý hiển nhiên không sợ ông ta, lườm ôm ta rồi tiếp tục đi vào nấu cháo.
Một nồi cháo lớn, mười phút không khuấy, Giang Phong đoán cháo này tám phần đã cháy khét.
Hai người đi cùng quản lý Vương vào phòng bếp nhỏ bưng thức ăn, bản thân ông ta vào phòng bếp của cô Lý bưng cơm, không biết sợ tay nghề Giang Vệ Quốc không tốt khiến Hoàng đại nhân giận lây sang ông ta hay vì nguyên nhân khác, quản Lý Vương bảo Giang Vệ Quốc cùng đi theo.
Khoang hạng nhất ở tầng ba, ngoài cửa còn có người bảo vệ, quản Lý Vương bảo Giang Vệ Quốc đứng chờ ở cửa, mình và hai người bưng thức ăn đi vào, Giang Phong tò mò đi vào theo sau quản lý Vương.
Khoang hạng nhất rất lớn, tiêu chuẩn như phòng tổng thống đời sau, tôi tớ và vợ con của Hoàng đại nhân đều ở trong, ông ấy ngồi trên ghế sofa đọc sách, vợ ở bên cạnh khâu vá.
“Chủ tịch huyện Hoàng, đầu bếp ban đầu trên thuyền bị bệnh chết, hôm nay thay đổi người mới, không biết đồ ăn làm ra có hợp khẩu vị của ngài không.” Quản lý Vương cung kính nói.
Giang Phong quan sát đại nhân này, mới đầu hắn còn tưởng đại nhân quản lý Vương nói chỉ là tôn xưng, không ngờ lại là đại nhân thật. Cả chủ tịch huyện đều bỏ chức không làm trốn đi Thượng Hải, có thể thấy tình hình tai họa phương Bắc nghiêm trọng cỡ nào.
Chủ tịch huyện Hoàng khoảng năm mươi tuổi, hơi phúc hậu, để râu. Nghe quản lý Vương nói chuyện, ông ấy mới miễn cưỡng ngước nhìn đối phương nói: “Chết thì chết, đồ ăn làm ra cũng không ngon, vô dụng.”
“Ngài nói đúng.” Quản lý Vương cười làm lành, thức thời lùi vào trong góc.
Nha hoàn bên cạnh phu nhân bắt đầu chia thức ăn, đừng thấy hoàn cảnh đơn sơ, chỉ có ba món một canh, nha hoàn cũng chỉ có một, nhưng tư thế không hề nhỏ, người không biết còn tưởng rằng là vương công quý tộc từ đâu đến.
Hoàng đại nhân nếm thử một miếng cải trắng xào trước, không nói gì, nhưng vẻ mặt không hài lòng lắm. Ngay sau đó, ông ấy nếm thử một miếng khoai tây xắt sợi.
“Được, mạnh hơn kẻ trước.” Hoàng đại nhân nói.
Hoàng đại nhân hiển nhiên tương đối hài lòng với khoai tây xắt sợi, còn khẩu vị của phu nhân ông ấy tương đối nhẹ, chỉ ăn vài miếng cải trắng và vài miếng cơm là nói mình no, không ăn nữa.
Có thể vì khoai tây xắt sợi, cũng có thể vì lượng cơm vốn lớn, Hoàng đại nhân ăn hết ba bát cơm mới dừng lại, đưa mắt ra hiệu nha hoàn múc canh cho mình.
Nha hoàn lanh lợi, múc non nửa bát canh cho ông ấy, đặt vững trước mặt ông ấy.
Hoàng đại nhân nếm thử một miếng.
“Anh tìm được người đầu bếp này ở đâu vậy?” Hoàng đại nhân buông bát hỏi.
“Phụ bếp Thái Phong Lâu.” Quản lý Vương đáp.
“Nực cười, phụ bếp Thái Phong Lâu có thể đến đây làm đầu bếp cho các anh.” Hoàng đại nhân cười, vẻ mặt lần đầu có dao động.
Thấy Hoàng đại nhân cười, quản lý Vương cười khoa trương hơn ông ấy, nhưng giọng nhỏ hơn, nói: “Đại nhân thật sự nhìn thấu mọi việc, chỉ là đứa bé mười một tuổi, chắc làm việc vặt ở Thái Phong Lâu mấy ngày đã nói mình là phụ bếp Thái Phong Lâu, không biết Hoàng đại nhân có hài lòng với nó không?”
“Còn bao nhiêu ngày nữa đến Thượng Hải?” Hoàng đại nhân hỏi.
“Năm ngày, tối đa năm ngày.”
“Là nó, tay nghề tốt, thưởng.” Hoàng đại nhân giơ tay, nha hoàn đưa cho quản lý Vương hai đồng đại dương.
Như này coi như một khoản tiền lớn.
Quản lý Vương vui vẻ ra mặt, lời hay như không cần tiền bắn ra ngoài: “Hoàng đại nhân đúng là lương thiện lại hào phóng, tôi thay thằng ranh kia cảm ơn ngài. Không biết kiếp trước nó đã tu bao nhiêu phúc phận, hôm nay mới có cơ hội làm bữa cơm này cho ngài, có thể nấu cơm cho ngài là vinh hạnh của nó, bây giờ còn nhận được ban thưởng của ngài, thật sự là tổ tiên bốc khói nhẹ.”
Hoàng đại nhân chê quản lý Vương lắm mồm, kêu ông ta đi ra ngoài.
Quản lý Vương nhét đồng đại dương vào trong áo sơ mi trên người mình.
Giang Vệ Quốc vẫn đứng ở cửa, hiện giờ đã vào thu, mặc một bộ áo đơn, hứng gió sông nửa canh giờ, tay chân cậu bé đều hơi chết lặng, thấy quản lý Vương đi ra, cậu bé vội nghênh đón.
“Thức ăn cậu làm ngon, Hoàng đại nhân thưởng cho cậu.” Quản lý Vương ném cho cậu bé ba tiền đồng.
Giang Vệ Quốc vội nhận lấy.
Tham ô hai đồng đại dương của Giang Vệ Quốc, tâm tình quản lý Vương rất tốt, theo đó cũng nhìn Giang Vệ Quốc thuận mắt hơn: “Lát nữa cậu đến phòng bếp cô Lý ăn cơm, cháo muốn ăn bao nhiêu thì ăn, bánh bao trắng tôi cho cậu thêm một cái, là bốn cái, ban ngày cậu có thể ở trong phòng bếp, buổi tối đi về đừng lo lắng, đồ bị cướp tôi làm chủ thay cậu.”
“Cảm ơn quản lý Vương.” Giang Vệ Quốc vội nói, thật ra với thân thể của cậu bé, lũ yếu nhớt gầy như que củi trong khoang thuyền kia chưa chắc đã cướp được của cậu bé.
Quản lý Vương thấy cậu bé thức thời như thế, hài lòng gật đầu, rời đi.
Giang Vệ Quốc bước nhanh về phòng bếp.