Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
So sánh với phòng bếp đơn sơ nhà Trần Tú Tú, công cụ gia vị trong phòng bếp nhà họ Giang đầy đủ hơn nhiều, vì không độc chết bạn tốt, Giang Phong quyết định nấu xong cháo từ nhà, nhìn xem hiệu quả lại cân nhắc có nên bưng qua không.
Cắt vụn trứng bắc thảo, thịt ướp, bận rộn xong, Giang Phong ra phòng bếp lẳng lặng chờ cháo nấu chín.
Cầm điện thoại, Giang Phong mới phát hiện Vương Hạo gửi tin nhắn liên tiếp cho hắn.
Chuột: Phong ca, ấn nút nào trên nồi cơm điện để nấu cơm?
Chuột: Phong ca, nấu cơm bỏ bao nhiêu nước bao nhiêu gạo?
Chuột: Phong ca, máy biến áp cần điều chỉnh tới mức nào?
Chuột: Phong ca, cứu em bé với!
Giang Phong: “…”
Cậu mà em bé, người hơn 75kg, ở nhà họ Giang không tính là em bé.
Chỉ đạo từ xa cho Vương Hạo dùng nồi cơm điện nấu chín cơm như nào, Giang Phong lại lướt nhóm bạn, nhận được trả lời của Vương Hạo.
Chuột: Phong ca, muộn quá rồi…
Chuột: Phong ca, van cầu anh mau về đi! Em nhớ cơm sườn niêu đất của anh!
Giang Phong: “…”
Lăn :)
Vì báo đáp lại nhớ nhung của bạn cùng phòng, Giang Phong mở nắp chụp một nồi cháo nóng hôi hổi vẫn chưa hoàn toàn nấu xong, ấn chuột gửi đi.
Để điện thoại xuống, bắt đầu khuấy cháo trong nồi.
Khuấy khoảng mười mấy phút, Giang Phong nhìn đồng hồ ngoài phòng khách, 4 giờ 40 phút, chưa đến giờ cơm chiều. Hắn tắt lửa, đậy nắp, để trong nồi giữ ấm.
Mở lại điện thoại, quả nhiên nhận được gào khóc thảm thiết liên tiếp của Vương Hạo.
Nghĩ đến nhiệm vụ chính, Giang Phong quyết định gọi một cú điện thoại tìm Vương Hạo hỏi tình hình, tiện thể nhờ hắn hỗ trợ tuyên truyền cho cửa hàng mới nhà mình sắp khai trương.
Tuy rằng tình trường của Vương Hạo không như ý, còn nhận lấy một thân thịt béo không giảm được, nhưng sự nghiệp có thành tựu, mở quầy bán đồ ăn vặt ở ký túc xá, làm ăn rất phát đạt, hơn phân nửa trưởng phòng ngủ ở ký túc xá nam sinh đều kết bạn wechat với hắn.
“Alo.” Điện thoại nhanh chóng được nhận, đầu bên kia truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết ai oán của Vương Hạo.
“Phong ca, cậu quá không hiền hậu, bản thân ở nhà vụng trộm nấu ăn, không quan tâm đến chết sống của anh em.” Vương Hạo chụp ngay cái mũ lên đỉnh đầu Giang Phong.
“… Cậu không biết ăn ở nhà ăn hả?’
“Nhà ăn nghỉ hè đảo qua đảo lại chỉ có vài món như vậy, khó ăn hơn cả cơm lợn, không bật điều hòa, cả phố món ngon cổng sau gần như đóng cửa cả, thật sự không hề để lại đường sống cho những sinh viên ở lại trường vào mùa hè như bọn tôi mà.” Vương Hạo châm chọc.
Nhiệt độ mùa hè năm nay ở thành phố A chưa hề thấp hơn 37 độ, các cửa hàng đồ ăn vặt chịu mở ra vì một nhúm sinh viên mới là lạ.
“Vì thế cậu tự nấu cơm trắng ở ký túc xá?” Giang Phong không hiểu nổi lối suy nghĩ của Vương Hạo.
“Cậu không hiểu, cơm trắng phối que cay là sản phẩm giải nhiệt ngày hè tốt.” Vương Hạo thở dài: “Cậu gọi điện thoại tìm tôi làm gì, vì để khoe khoang cậu có thể ăn no uống say ở nhà hả?”
“Vào việc đây, cậu biết phố ẩm thực cổng sau có một nhà hàng mới đang trang hoàng không?”
“Biết, tin tức của cậu nhanh nhạy thật! Nhà hàng lớn như vậy, còn có hai tầng, biển hiệu chưa treo, khi tôi đi qua mỗi ngày đều nhìn thấy vài tên to con đang trông coi ở đó, ông chủ cửa hàng đó chắc chắn đặc biệt có tiền!” Vương Hạo cảm thán: “Cậu nói nhà bọn họ bán gì? Công ty bảo vệ cũng không nên mở ở cổng sau trường mình chứ!”
“… Đó là cửa hàng mới nhà tôi…”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, Giang Phong yên lặng dịch điện thoại ra xa tai, nhanh chóng truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Vương Hạo.
“Mẹ kiếp, Phong ca, cậu thật sự là anh trai tôi, con nhà giàu giấu kín như bưng!”
“Cút đi! Hiện giờ tôi là con nhà nghèo, vì để mở nhà hàng ở đó nên bố tôi đã mượn một số tiền lớn, bây giờ nhà tôi mắc nợ đầm đìa.” Giang Phong cười nói: “Cậu nên tuyên truyền trên wechat hộ tôi, nếu không chắc cậu sẽ nhìn thấy bóng dáng tôi đi ăn xin ở đầu cầu thang.”
“Chuyện này không thành vấn đề, nhưng Phong ca, tay nghề nấu ăn của chú như nào? Cho đến giờ tôi chưa từng quảng cáo trên nhóm bạn wechat đâu, không thể lần đầu tiên quảng cáo lại bị các khách hàng kéo vào danh sách đen chứ.”
“Thôi đi, cậu còn khách hàng ở quầy bán quà vặt kia mà, cậu cảm thấy tay nghề nấu ăn của tôi như nào?” Giang Phong hỏi.
“Cả ký túc xá nam không tìm ra người thứ hai!” Vương Hạo nịnh bợ rất gắng sức.
“Phần lớn đồ ăn tôi làm, ở trong mắt bố tôi chỉ là đồ cho lợn ăn.”
Vương Hạo lập tức kích động, lần đó Giang Phong làm cơm sườn niêu đất ở ký túc xá, không đến mức hương bay mười dặm, nhưng oanh động cả tòa ký túc xá, nếu như này được coi là cơm lợn thì hắn chịu ăn cơm lợn cả đời!
“Không thành vấn đề, tôi cho thuê nhóm bạn để làm quảng cáo một năm cho cậu! Phí quảng cáo không cần, cơm bao ba bữa được chứ?” Vương Hạo lén lút hỏi.
“Không thể thiếu đồ ăn của cậu.” Giang Phong cảm thấy phải nhắc nhở Vương Hạo: “Cậu phải chú ý vận động, nếu không cậu lại phát triển theo chiều ngang, lên 100kg đấy.”
“Nào có dễ dàng lên 100kg như vậy.”
Sao không dễ dàng, ngươi xem ngoài ta ra, cả nhà họ Giang ai mà không dễ dàng lên 100kg chứ?
Lại nói chuyện phiếm thêm vài câu với Vương Hạo, Giang Phong cúp điện thoại.
Xem điện thoại, 5 giờ 15 phút, vừa vặn, ăn cơm vào giờ này không phải quá sớm.
Bưng một bát cháo trứng bắc thảo thịt băm được ủ ấm áp, Giang Phong gõ cửa nhà bên cạnh.
‘Một bát cháo trứng bắc thảo thịt băm dùng tỷ lệ nguyên liệu không đúng’
Tuy rằng tỷ lệ không đúng, nhưng Giang Phong nếm thử một miếng, hương vị tạm được.
Là Trần Đốc Tụ mở cửa, chẳng lẽ, ông ấy lại ở nhà.
“Chú Trần, cháu đến đưa cháo cho Tú Tú.” Giang Phong nói.
Trần Đốc Tụ hơi bất ngờ: “Đưa cháo?”
“Buổi sáng cô ấy bị đau dạ dày, bác sĩ Trần bảo cô ấy ăn cháo vài ngày.” Giang Phong giải thích.
“Con bé này, sao lại mắc bệnh dạ dày chứ.” Trần Đốc Tụ vừa đi vào vừa lải nhải: “Thật sự làm phiền đến Tiểu Phong rồi.”
“Không sao ạ.”
Trần Tú Tú đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi, trên bàn trà trước mặt bày một cốc nước trắng, thấy Giang Phong đến, trên tay còn bưng một bát cháo, cô đứng dậy rót nước cho hắn.
“Cháo trứng bắc thảo thịt băm?” Trần Tú Tú ngửi thấy hương vị.
Giang Phong gật đầu.
“Em không ăn đồ ăn mặn.”
Trần Đốc Tụ nóng nảy trách cứ: “Con bé này, nói gì thế hả, Tiểu Phong có lòng tốt hầm cháo cho con, con còn ở đó kén cá chọn canh nữa.”
“Không sao, cháu đã vớt thịt và trứng bắc thảo ra rồi.” Giang Phong nói dối có ý tốt: “Chú Trần, có muốn đến nhà cháu ăn cháo không, cháu xào thêm vài món cho chú.”
“Sao không biết xấu hổ vậy chứ.” Trần Đốc Tụ hiển nhiên hơi động lòng.
“Không sao, vừa vặn để chú nếm thử tay nghề của cháu.” Giang Phong cười nói.
“Tay nghề nhà họ Giang cháu thật sự không có gì để nói, lúc trước khi ông nội cháu còn làm đầu bếp ở nhà hàng quốc doanh, mỗi lần mùi đồ ăn từ nhà hàng bay tới, chọc thèm ăn đám trẻ con các chú, mỗi ngày bấu víu quan hệ với bố cháu hoặc vài chú bác của cháu chỉ để kiếm miếng ăn.”
“Những tranh tết, tượng đất của chú hồi nhỏ đều bán hết cả cho bố và bác cả cháu.”
“Nhưng thức ăn của ông nội cháu làm ngon thật, tay nghề của bố cháu vẫn kém hơn chút.”
Trần Đốc Tụ vừa đi theo Giang Phong đến nhà hắn vừa nhớ lại năm tháng quá khứ.
Tay nghề của lão đồng chí Giang Vệ Quốc thật sự cao siêu, mỗi lần cả nhà tề tụ, ông cụ xuống bếp, người nhà họ Giang vui vẻ như ăn Tết, tuy rằng đúng là đang ăn Tết…
Nhưng không thể phủ nhận, tay nghề của ông cụ vẫn là tồn tại đỉnh phong trong đầu bếp nhà họ Giang.
“Ting, nhận được 9 điểm kinh nghiệm.”
“Ting, nhận được 12 điểm kinh nghiệm.”
“Ting, nhận được 12 điểm kinh nghiệm.”
…
Xem ra Trần Tú Tú rất hài lòng với bát cháo lần này.
“Chú Trần, chú ăn tạm cháo trước, cháu xào hai món.” Tâm tình Giang Phong rất tốt đi vào phòng bếp.
“Ting, nhận được 2 điểm kinh nghiệm.”
Giang Phong vừa quay đầu, Trần Đốc Tụ đang bưng cháo.
Chậc.
Keo kiệt.