Trò Chơi Hệ Thống Cuộc Sống

Chương 9. Nhiệm vụ ẩn

Chương trước

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Giang Kiến Khang bận rộn một ngày về nhà, nhìn nồi cháo còn ấm áp trong bếp kia, mặt lại tái đi.
Khoảng thời gian con trai si mê nấu cháo, đồng chí Giang Kiến Khang đau cũng vui vẻ. Vì đã có thời gian rất dài Giang Phong không hề tỏ vẻ có hứng thú nồng đậm với nấu ăn, hơn nữa hắn học nấu nướng thành thật nghiêm túc là vài năm trước lớp chín kia, Giang Kiến Khang một lần nữa nghi ngờ người kế tục mình muốn chỉ có thể trông cậy vào cháu nội tương lai.
Giang Phong đột nhiên bày ra nhiệt tình vĩ đại với nấu cháo lại khiến ông thấy được hy vọng.
Sao lại cứ là cháo chứ?
Đầu bếp nhà họ Giang, sao có thể coi nấu cháo thành món ngon sở trường của mình được?
Giang Kiến Khang ăn cháo liên tục vài ngày, cảm thấy đã ăn đủ cháo cần ăn cả đời.
Ngửi thử, cháo trứng bắc thảo thịt băm.
Thôi bỏ đi, ít ra là cháo mặn rồi.
Giang Kiến Khang nhận mệnh cầm thìa múc.
Hiện giờ không giống như trước, thiếu nợ chồng chất, con trai lại không hiểu chuyện, phải tiết kiệm, không được lãng phí đồ ăn.
Ủa, cháo hôm nay…
Giang Kiến Khang ngạc nhiên nhìn cháo trong nồi.
Trình độ này sắp vượt qua anh cả ông là Giang Kiến Quốc rồi!
Tuy rằng độ lửa không đúng, nhưng tỷ lệ nguyên liệu cân đối lại ăn không ra bất cứ vấn đề gì, vừa thấy là tự mình lục lọi ra, không phải làm mù quáng theo những cái gọi là thực đơn ở trên mạng.
Tài nghệ nấu ăn ở nhà họ Giang được phân chia ra cấp bậc rất nghiêm túc, ông cụ Giang Vệ Quốc không khác nào là cao cấp nhất trong chuỗi đồ ăn, tiếp theo là đồng chí Giang Kiến Khang, bốn chú bác của Giang Phong được đặt ở cùng cấp ba, Giang Phong miễn cưỡng được tính như cấp bốn, các anh em họ khác thì không có tư cách để vào chuỗi đồ ăn.
Hôm nay cháo Giang Phong nấu, có ý nghĩa hắn cuối cùng từ cấp bậc thứ nhất đếm ngược leo lên thứ hai đếm ngược!
Trở thành ngang hàng với hạng nhất đếm ngược!
Cuối cùng con trai đã có tiền đồ!
Đồng chí Giang Kiến Khang lập tức trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Con trai!” Đồng chí Giang Kiến Khang không kịp ăn cháo, buông thìa xuống vọt vào phòng Giang Phong.
Giang Phong vốn ngồi bên cạnh giường xem bảng thuộc tính, đồng chí Giang Kiến Khang thình lình xô cửa xông vào như vậy, dọa hắn sợ tới mức giật mình suýt ngã từ trên giường xuống.
“Nào, để bố dạy con nấu cơm!” Đồng chí Giang Kiến Khang hào khí ngất trời, chỉ ước gì hiện giờ truyền thụ toàn bộ tài nghệ nấu ăn của mình cho Giang Phong.
Giang Phong: “?”
Bố à, bây giờ là mười một giờ đêm, bố tỉnh táo chút đi!
Khuyên can mãi mới lừa được đồng chí Giang Kiến Khang đi ăn cháo, Giang Phong chưa kịp tắt bảng thuộc tính. Với khuôn mặt đầy chữ đối phó đồng chí Giang Kiến Khang, Giang Phong gần như biến thành mắt gà chọi.
Đồng chí Giang Kiến Khang vui mừng ôm nồi ăn cháo ực ực ực, đồng chí Vương Tú Liên đang đắp mặt nạ trong phòng đều nghe tiếng đi ra nhìn xem.
Vì tấm mặt nạ to đến mức có thể phủ kín cả khuôn mặt bị dán quá chặt, đồng chí Vương Tú Liên hơi ngửa mặt lên, nhìn xuống Giang Kiến Khang hỏi: “Buổi tối khuya bố con nổi điên gì vậy hả?”
“Bố nói muốn dạy con nấu ăn.” Giang Phong nói.
Vương Tú Liên thở dài, vỗ đầu Giang Phong mà suýt chụp ngốc hắn: “Trong nhà đột nhiên thiếu nợ nhiều tiền như vậy, áp lực của bố con cũng lớn, đừng nấu cháo nữa, nhìn xem giày vò bố con như nào kìa, mỗi ngày không ăn ngon gầy đi rồi.”
Đồng chí Giang Kiến Khang trong phòng bếp vẫn cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn, cổ và cằm hòa làm một khối thần kỳ.
Không đúng, hình như có tí cổ.
Giang Phong gật đầu, cảm thán bố mình không dễ dàng.
“Thật sự gầy đi! Mẹ, mẹ yên tâm, con nhờ đám bạn của con tuyên truyền cho cửa hàng mới nhà mình trong nhóm rồi, chắc chắn không lỗ đâu!”
“Con ngoan!” Vương Tú Liên rất vui mừng, tiếp tục về phòng nằm dán mặt nạ.
“Ting, nhận được thành tựu: Có công mài sắt có ngày nên kim.”
“Ting, nhiệm vụ ẩn có thể đổi: Truyền nghề.”
Giọng nhắc nhở của hệ thống vang lên, Giang Phong vội về phòng xem.
Thuộc tính biến thành…
Thành tựu:
Chăm chỉ học hỏi (không có thuộc tính tăng thêm)
Khiêm tốn học hỏi (không có thuộc tính tăng thêm)
Có công mài sắt có ngày nên kim (không có thuộc tính tăng thêm)
Nhiệm vụ ẩn có thể đổi: Truyền nghề ‘Có/Không’
Danh hiệu: Không
Đạo cụ: Không
Đánh giá: Một lính mới non nớt
Sau khi chọn đổi, cột thành tựu bị trống rỗng, bên dưới nhiệm vụ phụ thêm một cột nhiệm vụ ẩn.
Nhiệm vụ ẩn: (được kích hoạt dưới tình huống đặc biệt)
‘Truyền nghề’: Phiền não lớn nhất đời này của Giang Vệ Quốc là sinh năm cái thùng cơm nhưng không ai có thể kế thừa tay nghề của ông cụ, năm cái thùng cơm lại sinh ra bốn cái thùng cơm nhỏ. Làm ra một món ăn có thể nhận được tán thành của Giang Vệ Quốc, tiến độ nhiệm vụ (0/1)
Gợi ý nhiệm vụ: Giang Vệ Quốc đã qua tuổi tám mươi, thật sự cần một truyền nhân có thể làm rạng rỡ đồ ăn nhà họ Giang, người chơi có thể thông qua xin Giang Vệ Quốc chỉ dạy, thông qua chỉ đạo của ông cụ để hoàn thành nhiệm vụ.
Ban thưởng nhiệm vụ: Không biết
Giang Phong là một trong những thùng cơm nhỏ: “…”
Cho đến giờ hắn không hề biết ông nội lại có tham vọng muốn làm rạng rỡ đồ ăn nhà họ Giang.
Chuyện về đồ ăn nhà họ Giang, hồi nhỏ vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, Giang Phong đến chỗ ông cụ học làm bếp từng nghe ông cụ nhắc đến. Đầu bếp thuộc về nghề nghiệp cha truyền con nối, ngược dòng lên trên bảy tám đời đều là đầu bếp, tục truyền còn xuất hiện vài ngự trù nhưng xa xưa quá không thể chứng thực. Khi kháng chiến chưa bùng nổ, mười năm hoàng kim thời Dân quốc, cụ nội của Giang Phong là Giang Thừa Đức đã làm rạng rỡ đồ ăn nhà họ Giang chân chính trên ý nghĩa.
Trước Giang Thừa Đức, đồ ăn nhà họ Giang luôn thuộc về ẩm thực Sơn Đông. Vào thời Dân quốc, ông chủ nhà hàng chỗ Giang Thừa Đức đã chuyển nhà hàng lên Bắc Bình (tên cũ của Bắc Kinh), ở thành Bắc Bình là nơi hội tụ của bốn nền ẩm thực lớn, Giang Thừa Đức tập hợp sở trường của mọi người, triệt để tách rời đồ ăn nhà họ Giang ra khỏi từ điển duy nhất ẩm thực Sơn Đông này.
Gần như làm đến đỉnh phong của một đầu bếp ở thời đại không có ngự trù đó có thể đạt tới.
Trên Giang Vệ Quốc có sáu người anh trai, thi đấu đầu bếp đều giỏi giang, bất cứ người nào xuất ra đều là đại sư cấp bậc quốc yến.
Áu đó Giang Vệ Quốc chưa kịp học xong đồ ăn nhà họ Giang, bọn họ đã cùng chết trong năm kháng chiến với Giang Thừa Đức.
Đồ ăn nhà họ Giang coi như chặt đứt truyền thừa.
Hồi cấp ba, Giang Phong cảm thấy huy hoàng trong quá khứ của nhà họ Giang đều là kết quả khoác lác thêm mắm dặm muối của lão đồng chí Giang Vệ Quốc, kết quả vào ngày đầu tiên ăn cơm trong nhà ăn khi lên cấp ba.
Từ nhỏ Giang Phong chỉ ăn mỗi đồ ăn do Giang Vệ Quốc và Giang Kiến Khang làm đã kinh hãi, đây là cơm lợn gì vậy?
Thật sự còn khó ăn hơn cả cơm lợn do lão đồng chí Giang Vệ Quốc nấu riêng cho lợn!
Nhưng các học sinh bên cạnh lại ăn rất ngon.
Khoảnh khắc kia, Giang Phong mới ý thức được sinh ra trong nhà họ Giang là chuyện may mắn cỡ nào.
Ở trong lòng hắn, cụ nội vốn được xếp ngang hàng với thần tiên.
Hiện giờ lão đồng chí Giang Vệ Quốc hy vọng có thể tìm được một vị thần tiên làm rạng rỡ đồ ăn nhà họ Giang đã trong trạng thái nửa thất truyền.
Giang Phong tỏ vẻ Giang Vệ Quốc không hổ là lão đồng chí có lý tưởng có khát vọng giỏi nằm mơ.
Nhưng hiện giờ lão đồng chí Giang Vệ Quốc đang ở quê nhà chìm đắm trong nuôi lợn, dốc lòng cung cấp thịt lợn sạch cho cả nhà, nào có rảnh rỗi đến làm đồ ăn cho thùng cơm nhỏ là hắn chứ.
Không thể nào, không thể nào.

Chương trước