Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Đương nhiên có thể, nhưng phải mua dược thủy lãng quên. Tôi đoán chừng khi trò chơi được phát triển một thời gian nữa thì loại thuốc này sẽ được bán ra.” Lâm Mạt cười nói.
“Một ngàn điểm tín dụng.” Triệu Bắc thấp giọng nói.
“Mà đẳng cấp kỹ năng và độ thuần thục đều sẽ về không. Bây giờ thì cậu đã hiểu vì sao trò chơi này có thể học kỹ năng dễ như vậy chưa? Mà… Tôi đoán chừng công ty Thiên Khải đã tính toán việc này từ rất lâu rồi.”
Triệu Bắc nghe vậy, liền thở dài: “Vậy thì phải xử lý thế nào? Tôi đã học được bảy kỹ năng rồi.”
“Học tập bảy tám kỹ năng cũng không phải chuyện xấu, dù sao cuối cùng cậu cũng phải lựa chọn xóa kỹ năng.” Lâm Mạt an ủi, “Nhưng trong tay có nhiều hơn một kỹ năng thì có thêm một lớp bảo vệ.”
“Được rồi, tôi đã biết, nhưng cậu nghe ai nói?” Triệu Bắc bỗng nhiên hơi nghi hoặc, rõ ràng mọi người đều là lần đầu tiếp xúc với «Thiên Vực», vì sao Lâm Mạt lại quen thuộc như vậy?
“Một NPC có quan hệ cực tốt.” Lâm Mạt nói chuyện mà không chớp mắt, mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Triệu Bắc nói tiếp: “Được rồi… Quan hệ tốt với NPC thì hắn sẽ nói cho cậu một chút tin tức bí ẩn sao?”
Lần này Lâm Mạt không nói sai, anh khẽ gật đầu nói ra: “Không sai! Nhưng thiết lập quan hệ với NPC rất khó, bọn hắn cũng sẽ không nói cho cậu bọn hắn cần gì, đương nhiên… Có lẽ trong lời hắn nói luôn có gợi ý.”
“Tôi vừa nghĩ lại, hình như là một nhân vật NPC nói với tôi mấy điều kỳ lạ.” Triệu Bắc suy tư một hồi nói.
“Thật sao? Vậy chúc mừng cậu! Có khả năng cậu đụng phải nhiệm vụ ẩn hoặc là cơ hội tăng độ thiện cảm!” Lâm Mạt cười nói.
“Cụ thể tình huống thế nào tôi sẽ không hỏi.” Lâm Mạt nói, “Ở giai đoạn này sẽ không xuất hiện việc NPC lừa gạt người chơi…”
Triệu Bắc có khứu giác phi thường nhạy cảm. Hắn nghi hoặc hỏi lại: “NPC cũng lừa gạt người chơi sao?”
“Đương nhiên!” Lâm Mạt nói, trên mặt toát ra vẻ thâm cừu đại hận. Anh nghĩ tới một số chuyện cũ ở kiếp trước. Ví như nhận nhiệm vụ, vất vả hoàn thành trở về giao nhiệm vụ mới phát hiện NPC đã bỏ chạy!
NPC lừa gạt tài vật cũng không ít, Lâm Mạt thảm nhất là ở một lần…
Khi Lâm Mạt đang chìm đắm trong hồi ức, anh bỗng nhiên nhận được một tin nhắn. Thấy tin nhắn, vẻ mặt Lâm Mạt có chút lạnh nhạt, sau khi xem xong anh đút điện thoại di động vào túi.
“Tin tức gì?” Triệu Bắc hỏi.
“Cậu cũng biết «Sân thi đấu Thiên Vực» dùng để tuyển chọn người chơi.” Lâm Mạt nói, “Tin nhắn vừa rồi chính là văn phòng nào đó gửi thư mời. Tôi đã sớm đoán được, chỉ là không nghĩ nó sẽ nhanh như vậy.”
“Hóa ra là chuyện này.” Triệu Bắc khẽ gật đầu, “Chắc là cậu sẽ không đồng ý đi. Họ có nói cho cậu đãi ngộ thế nào không?”
“Một tháng tám ngàn điểm tín dụng.” Lâm Mạt cười nói.
Triệu Bắc hỏi: “Cậu không định ký kết với tập đoàn sao?”
Lâm Mạt lắc đầu trầm mặc một hồi rồi nói: “Tôi không muốn…” Anh nói đến đó rồi bỗng nhiên dừng lại.
Triệu Bắc nói: “Đúng thế, cậu thao tác sắc bén như vậy, không cần bị người khác quản chế.”
Lâm Mạt gật đầu, không tiếp tục nói chuyện như vậy. Anh chuyển chủ đề, nói tiếp: “Các cậu vẫn chưa qua Phó Bản Cấp năm sao? Ngày mai rạng sáng bốn giờ bắt đầu phải không?”
“A đúng, quên chúng ta có đại thần như cậu mà.” Triệu Bắc có chút hưng phấn, “Nói thật, tôi còn không biết bên trong U Hỏa Quân có cái gì…”
Lâm Mạt cười nói: “Muốn tôi nói trước không?”
“Không muốn!” phản ứng đầu tiên của Triệu Bắc là như thế này. Sau đó hắn suy tư một hồi, dùng giọng điệu do dự nói tiếp: “Nếu không… Cậu nói nghe một chút?”
Lâm Mạt kể lại tường tận những gì đã xảy ra trong phó bản.
“Tôi thừa nhận anh kể rất hay,” Triệu Bắc nói, “nhưng tôi vẫn không hiểu. Anh nói nghe kinh tâm động phách thế mà phải biết đây chỉ là một phó bản cấp năm thôi đấy.” Triệu Bắc không nhịn được thốt lên.
Lâm Mạt ngẩn người mấy giây rồi đáp: “Anh nói rất có lý, sau này tôi nhất định sẽ chú ý!”
“Thôi được rồi, đến nhà anh rồi.” Triệu Bắc nói xong, dừng xe và mở cửa. Lâm Mạt liền xuống xe.
Chiếc xe nhanh chóng khuất dạng, chỉ để lại một vệt đen.
Lâm Mạt đứng đó thật lâu, vẻ mặt có chút bối rối: “Mình có nên gọi điện cho hắn không nhỉ, nói cho hắn biết đồ mình uống vẫn còn trên xe hắn…”
Lâm Mạt thở dài: “Đôi lúc, mình vẫn hậu đậu quá.” Hắn nhìn về phía căn phòng của mình rồi chậm rãi bước về.
“Nếu cuộc đời không có sai sót gì thì sẽ nhàm chán lắm,” hắn khẽ tự nói, sắc mặt thoáng chút bi thương không thể che giấu.
Đúng lúc này, bầu trời đột ngột tối sầm, “ầm ầm” một tiếng, mưa rào bắt đầu trút xuống xối xả.
Lâm Mạt sững sờ, rồi đưa tay ra. Từng hạt mưa rơi xuống, chạm vào lòng bàn tay và khuôn mặt hắn.
Hắn không mang ô. “Thôi thì cứ tắm mưa luôn đi, đằng nào về cũng tắm lại,” Lâm Mạt vừa nghĩ, động tác vẫn nhanh nhẹn không chút chậm trễ.
Lâm Mạt về đến dưới chân tòa nhà của mình, ngẩng đầu nhìn rồi bước vào. Hắn dùng tay phủi nhẹ nước mưa trên mặt, cô độc trở về phòng.
Hắn mở vòi nước nóng tắm rửa, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ, thoải mái. Lâm Mạt không vào game ngay mà đi ra ban công ngắm mưa.
Mưa rất lớn, không thể nhìn rõ cảnh vật hay người đi đường dưới lầu.
“Mưa mùa hè, nói đến là đến,” hắn nhìn xa xăm nói.