Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tên đội trưởng làm như không nghe thấy, vẫn ra lệnh đóng cổng. May mà đúng lúc đó hai người đã kịp chạy tới nơi. Cuối cùng họ cũng lao vào được bên trong cổng ngay giây cuối cùng trước khi bóng đêm bao trùm mặt đất.
Rầm!
Cánh cổng gỗ nặng nề đóng sập lại, Thiết Thiên Lý liếc mắt nhìn ba người một cái, cũng không nói gì thêm.
“Thắp đuốc lên đi. Cảm ơn trời đất, suýt nữa là không kịp rồi.”
Nhìn cánh cổng đóng ầm sau lưng, Tiêu Kiệt thở phào nhẹ nhõm. Má ơi, mình có hơi tham quá rồi, lần sau tuyệt đối không nhận bừa mấy việc thế này nữa đâu.
Ta Muốn Thành Tiên vẫn chưa kịp hoàng hồn, nghĩ bụng nếu vừa rồi không đuổi kịp, chắc giờ cậu ta đang bị kẹt bên ngoài thôn rồi.
“Anh Ẩn Nguyệt Tùy Phong, em…”
“Khỏi cảm ơn tôi, có thì cảm ơn anh Vương của cậu ấy, là anh ta bảo tôi đi tìm cậu. Nhưng chỉ lần này thôi, lần sau tôi mặc kệ. Chơi game cược mạng mà cậu dám cược cả mạng mẹ cậu thật thì tha tôi nhé. Không lạ gì game này có tỉ lệ tử vong thường niên lên tới 78%, chắc toàn mấy thằng thiếu não như cậu cúng điểm.”
Tiêu Kiệt chẳng khách sáo mà mắng thẳng vào mặt Ta Muốn Thành Tiên.
Bình thường ở ngoài đời, hắn là người khá hòa nhã, nhưng một khi vào game thì lại cực kỳ nghiêm khắc.
Là hội trưởng, hắn thường xuyên phải chỉ huy cả đội vượt phó bản, chỉ cần một người làm sai cũng có thể khiến cả team mấy chục người chết ké.
Với loại người đã ngơ mà còn ngáo này, hắn thật sự không thể nhẹ nhàng nổi. Không mắng cho tỉnh ra thì sẽ lãng phí thời gian của cả nhóm. Mà mấy game thông thường đã thế, cái trò chết game chết thật này càng khiến hắn chướng mắt đám tay nhanh hơn não.
Mắng xong rồi, hắn mới nhớ ra người trước mặt cũng chỉ là một kẻ xa lạ, mới quen chưa đầy một ngày. Nhưng vừa thoát cửa tử, hắn đã chẳng buồn để tâm đến cảm xúc của người khác.
Hắn lập tức quay sang giao dịch với Vương Khải.
“Cầm lấy, đồ của ông này, đưa tiền tôi.”
Vương Khải liên tục cảm ơn: “Đội ơn ông, công đức vô lượng quá! Ẩn Nguyệt ông nghĩa khí quá! Đúng là đại hiệp!”
Miệng không ngừng nói cảm kích, tay gã cũng rất dứt khoát giao dịch, 1000 văn lập tức được chuyển đi. Gã nhận lại đầy đủ bộ trang bị, nhưng mấy bình thuốc thì Tiêu Kiệt không đưa, Vương Khải cũng biết ý không hỏi đến.
Lấy lại đồ rồi, Vương Khải thở phào nhẹ nhõm , đó là KPI của gã suốt nửa tháng đấy.
“Không nói nữa, huynh đệ, sau này có việc cứ tìm tôi. Ngày mai gặp lại ông nhé, mau đăng xuất đi, trời tối rồi.”
Tiêu Kiệt ngạc nhiên: “Trời tối là phải đăng xuất sao? Chẳng phải chúng ta đang ở trong thôn hả? Lẽ nào lũ dạ quỷ còn có thể xông vào trong thôn?”
“Trời tối rồi thì trong thôn cũng không hoàn toàn an toàn đâu. Nghe lời tôi, cứ đăng xuất đi, có gì mai tính.”
Nói xong, Vương Khải vội vàng chạy về tiệm rèn rồi đăng xuất, từ đầu đến cuối không nói một câu nào với Ta Muốn Thành Tiên.
Nghe người ta khuyên chẳng thiệt bao giờ, Tiêu Kiệt cũng không do dự, chọn một chỗ an toàn rồi đăng xuất khỏi game.
Ta Muốn Thành Tiên đứng ngây người nhìn hai người rời đi, nghĩ ngợi một lúc rồi cũng lặng lẽ thoát game.
Chỉ còn lại thôn Ngân Hạnh lẻ loi giữa bóng đêm, dưới ánh trăng máu đỏ như máu, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tiêu Kiệt thoát game, liếc nhìn đồng hồ, lúc này mới chỉ sáu giờ rưỡi.
Căn phòng khách trống vắng khiến hắn nhất thời chẳng biết nên làm gì.
Mấy ngày nay, hắn vẫn còn mày mò tìm những tựa game có thể cày cuốc kiếm tiền, hắn còn lục lại mớ tài khoản cũ trong đống game online ngày trước, mong gom góp được chút gì đó để bù lại chi phí. Nhưng giờ phút này, tất cả những thứ từng khiến hắn bận tâm dường như bỗng chốc trở nên vô nghĩa.
Sau một hồi lưỡng lự, Tiêu Kiệt đột nhiên đập tay lên đùi: "Thôi, đi ăn tối cái đã.”
Bữa tối vẫn đơn giản như mọi khi, chỉ có cơm trắng, trứng chiên, thêm miếng phi lê cá gì đó. Hắn không cầu kỳ, chỉ rắc ít muối tiêu rồi áp chảo qua loa.
Bình thường Tiêu Kiệt rất lười nấu nướng, thi thoảng vẫn muốn bổ sung đạm bằng chút cá hay thịt gà, nên mấy loại đồ đông lạnh kiểu này chính là lựa chọn hàng đầu.
Ăn tối xong, nhìn chiếc máy tính trước mặt, hắn lại không nhịn được muốn vào game chơi tiếp.
Lại nghĩ lại, giờ này đã tối mịt rồi, không thể ra ngoài săn quái hay làm nhiệm vụ, bây giờ vào cũng chẳng để làm gì, chưa kể còn có lời cảnh báo của Vương Khải.
Nguy hiểm đó... rốt cuộc là gì?
Tiêu Kiệt không khỏi đoán già đoán non. Mà thông tin quá ít, hắn nghĩ hoài cũng chẳng ra được manh mối nào.
Thôi, mai hắn vào lại game hỏi thẳng là biết.
Hắn vô thức nghịch con chuột, định mở game khác chơi tạm, nhưng mãi vẫn không thể nào tập trung được. Sau khi trải nghiệm cái cảm giác nhảy nhót giữa lằn ranh sinh tử trong cái game chết chóc kia, những game bình thường đã trở thành bã mía đối với hắn. Nghĩ thôi cũng không muốn thì lấy hứng đâu chơi.
Hay là ra ngoài vận động một chút. Thể lực của hắn vẫn còn yếu quá. So với giới game thủ chuyên nghiệp thì còn tạm được, nhưng với một đao khách thì rõ là không đủ xài.
Tập có vài lần tung chiêu Nhất Đao Lưỡng Đoạn mà giờ cơ tay hắn vẫn còn đau nhứt.
Phải rèn luyện thêm thôi. Khi chưa thể lên cấp cộng điểm, hắn chỉ còn cách cày chay đúng nghĩa.
Cơ thể mà không khỏe, sau này học võ công cũng không theo nổi, đến lúc đó có mà ngậm bồ hòn làm ngọt.