Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sau khi nghỉ ngơi tiêu cơm, thấy đồng hồ đã điểm 8 giờ, Tiêu Kiệt thay đồ thể thao rồi ra ngoài.

Thành phố Giang Bắc là một đô thị tuyến ba, khí hậu ôn hòa, giữa tháng tư mà trời vẫn ấm áp. Gió đêm nhẹ nhàng, không chút lạnh lẽo. Ánh đèn neon hắt lên đám đông đang dạo chợ đêm, vừa náo nhiệt lại vừa bình yên.

Tiêu Kiệt đi dọc con phố, vô thức ngẩng đầu nhìn trời. Dù chẳng thấy sao, nhưng bầu trời đêm vẫn mang lại cảm giác an lành, hoàn toàn khác xa với bóng tối âm u, nặng nề khiến người ta bất an trong game.

Hắn len qua đám đông, men theo con đường lát đá đến công viên gần khu chung cư. Công viên này được xây quanh một quả đồi nhỏ, là nơi tụ họp quen thuộc của cư dân gần đó.

Dù đã tối nhưng vẫn có vài người lác đác đi bộ quanh đây.

“Ừm, bắt đầu từ đây vậy!”

Tiêu Kiệt khởi động gân cốt, rồi chạy theo con đường vòng quanh đồi.

Ban đầu hắn tính chạy vài cây số cho nóng người, sau đó thực hiện 50 cái hít đất, 100 cái squat, rồi tập mấy bài thể dục nữa là xong buổi tập.

Nhưng mới chạy được vài phút hắn đã cảm thấy ngực tức, đến mức cúi xuống thở hổn hển.

“Hộc... hộc... hộc…” Thể lực của mình kém thật đấy. Bình thường không vận động thì không sao, bây giờ chạy mới thấy cơ thể yếu đến cỡ nào.

Nếu đánh nhau thật ngoài đời, chắc chưa được mấy chiêu mình đã gục luôn rồi.

Tiêu Kiệt cắn răng chịu đựng, cố gắng chạy cho được một cây số rồi dừng lại ở chân đồi.

Hắn chống tay lên gối thở dốc, cảm giác như lồng ngực muốn nổ tung. Bốn phía im ắng như tờ, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của hắn vang lên giữa đêm khuya.

Bất chợt, một tiếng sột soạt khiến hắn khựng lại, toàn thân căng thẳng.

“Ai đó?”

Hắn cau mày hỏi, căng thẳng nhìn vào khoảng tối phía trước. Ngọn đồi giữa màn đêm trông như một con quái vật khổng lồ đen thui thủi. Cho đến khi một đôi mắt màu xanh lục xuất hiện trong bóng tối rồi dần tiến lại gần, Tiêu Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm. Thì ra chỉ là một con mèo đen.

Đúng là thần hồn nát thần tính!

“Xin lỗi nhé bé mèo, anh không mang đồ ăn... hộc… hộc.” Vừa nói, hắn vừa tiếp tục thở lấy hơi.

Con mèo đen lườm như thể đang khinh bỉ cái tướng thở của hắn, biểu cảm trên gương mặt nó khiến Tiêu Kiệt cạn lời… Hắn mới vừa bị con mèo này khinh thường à? Không đúng, chắc là do hắn tưởng tượng quá thôi.

Dù nghĩ vậy, hắn vẫn vẫy tay xua con mèo đen.

“Hộc… hộc… Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó chứ, lần đầu chạy bộ mà… Hộc… hộc.. Chuyện thường mà.”

Không rõ con mèo có hiểu không, nó chỉ "meo" một tiếng, bật người nhẹ nhàng rồi biến mất vào bóng đêm.

Thôi kệ, về nhà vậy.

Buổi chạy bộ giữa chừng bị bỏ dở này chỉ là một sự kiện không đáng kể, Tiêu Kiệt quyết định sau này có thời gian thì nên tập thể dục thường xuyên hơn. Rồi hắn về nhà, tắm rửa và đi ngủ.

Sáng hôm sau, hắn đăng nhập vào game từ rất sớm.

Không biết có phải mọi người đều muốn tranh thủ không, lúc hắn vào game thì Vương Khải và Ta Muốn Thành Tiên đã đứng chờ sẵn ở quảng trường trong thôn. Hai người đang nói chuyện gì đó.

“Ha ha, ông bạn Tùy Phong hôm nay lên sớm ghê.”

“Ông cũng vậy nha. Mà này, trời tối trong game rốt cuộc nguy hiểm chỗ nào thế?” Vừa gặp mặt, Tiêu Kiệt đã hỏi ngay điều luôn thắc mắc.

“Ông có để ý không, trong game này trên trời chẳng có ngôi sao nào cả.”

Tiêu Kiệt gật đầu: "Giờ ông nhắc tôi mới để ý đấy, đúng là khi mặt trời lặn thì trời hoàn toàn tối mịt, chả nhìn rõ gì cả. Mà trên trời không có ngôi sao nào, mặt trăng lại màu đỏ thì có ẩn ý gì hả?”

Vương Khải nói:

“Có chứ. Trong thế giới này, các vì sao đều rơi rụng cả rồi. Lý do là vì các ngôi sao có liên hệ với thần tiên trên trời, như Nam Đẩu tinh quân, Bắc Đẩu tinh quân, Nhị Thập Bát tú, Cửu Diệu tinh quan, Thái Bạch Kim Tinh các kiểu ấy.

Vì chư thần đều đã vẫn lạc, nên sao trên trời cũng biến mất luôn, hoặc nói cách khác là không còn nhìn thấy được nữa. Những vị thần đó vốn là để giám sát thế giới này, giờ không còn ai trông nom, lũ yêu ma quỷ quái cũng thoát khỏi kiểm soát, nên hễ đêm xuống là chúng lũ lượt kéo ra hại người. Nói theo kiểu trong game thì là, ban đêm độ khó của quái sẽ tăng gấp đôi.

Nhiều loại quái đặc biệt chỉ xuất hiện vào ban đêm, một số khu an toàn ban ngày thì đến tối cũng có thể thành khu nguy hiểm, thậm chí còn có khả năng xuất hiện boss ẩn.”

Tiêu Kiệt thắc mắc: “Nhưng chúng ta đang ở trong thôn mà?”

Vương Khải gật đầu: “Đúng là trong thôn thì an toàn hơn thật, nhưng không phải tuyệt đối. Dù tường thôn có thể ngăn chặn phần lớn quái vật, nhưng vẫn có thứ lọt qua được. Vẫn có xác suất gặp quái kể cả khi đang ở trong thôn vào ban đêm. Có loại quái kiểu hồn ma còn biết nhập vào người chơi, rồi điều khiển họ tấn công cả NPC lẫn người chơi khác.

Hồi đầu khi chưa ai biết vụ này, có người để máy cày qua đêm trong thôn, cuối cùng bị nhập rồi đi đánh loạn xạ xung quanh, giết chết mấy người, bản thân cũng bị lính trong thôn xử luôn. Hơn nữa, khi vào trạng thái chiến đấu thì không thể thoát game. Vậy nên ban đêm tốt nhất là đừng lang thang trong thôn.

Cho hai người một mẹo. Nếu ban đêm mà bỗng dưng vào chế độ chiến đấu nhưng lại không thấy quái đâu thì chắc chắn là đã gặp ma. Lúc đó phải chạy ngay đến từ đường. Nơi đó có tổ tiên phù hộ, ma quỷ không dám bén mảng, vào đó sẽ an toàn. Nhưng tốt nhất vẫn là tránh được thì tránh. Lỡ gặp kiểu quái bị đánh một phát chết luôn thì có muốn trốn cũng không kịp. Nên nếu không có việc gì đặc biệt, tốt nhất là log out sớm cho lành.”

Tiêu Kiệt nghe xong mới thực sự hiểu ra.