Trò Chơi Vận Mệnh Tuyệt Đối (Dịch)

Chương 33. Mục tiêu là kỹ năng thuần thú (2)

Chương trước

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nghề thứ sáu là hái thuốc, nhận nhiệm vụ ở tiệm thuốc là có thể học kỹ năng hái thuốc. Nhưng khi xin việc, chủ tiệm lại bảo năng lực cảm nhận của hắn quá kém, không làm nghề này được. Có vẻ nghề này cần điểm cảm giác đạt một ngưỡng nhất định, nếu muốn thì chỉ có cách tăng cấp để cộng điểm.

Nghề cuối cùng là tuần đêm, đây là một nghề khá đặc biệt. Ban ngày không phải làm gì, chỉ cần tuần tra trong thôn vào buổi tối, vừa nghe là biết nghề này nguy hiểm tới nhường nào.

Nhưng thù lao lại rất cao, một đêm được trả tận 500 văn.

Việc này nhận từ trưởng thôn. Nhưng ông lão bảo dương khí của Tiêu Kiệt không đủ, làm tuần đêm dễ gặp chuyện chẳng lành nên không nhận hắn.

Tiêu Kiệt không hiểu điều kiện này nghĩa là gì. Lẽ nào lúc thắp nhang khấn tổ tiên phải xin bình an không bị quỷ thần quấy phá? Nhưng buff tổ tiên ban chỉ kéo dài bảy ngày thôi nha? Nghĩa là nghề này còn giới hạn thời gian à?

Tiếc là không có nghề dùng kiếm, Tiêu Kiệt có hơi thất vọng.

Không hẳn là hắn mê kiếm pháp, mà bởi trong thế giới có tiên ma quỷ quái thế này, dùng kiếm trông ‘ngầu’ hơn, biết đâu còn có tiềm năng cao hơn.

Tổng kết lại được chục nghề, thứ Tiêu Kiệt muốn làm nhất vẫn là thợ săn.

Kỹ năng cung thuật kết hợp với kỹ năng (có thể là) thuần thú, còn tổ hợp nào hoàn hảo hơn trong một trò chơi tử thần.

Ưu thế của nghề đánh xa thì khỏi phải bàn, nếu có thêm thú cưng hỗ trợ chiến đấu, lợi thế của hắn càng rõ hơn.

Chỉ ba con chó hoang thôi mà đã khiến Ta Muốn Thành Tiên xoay như chong chóng, lúc Tiêu Kiệt và Hàn Lạc còn là ma mới trong game mà vẫn có thể đánh bại một tên sơn tặc mất hồn cũng là nhờ người đông thế mạnh.

Có những lúc, ba đánh một còn hữu dụng hơn cả trang bị hay kỹ năng.

Nhưng nghề thợ săn này rốt cuộc kích hoạt kiểu gì?

Không có chút manh mối nào, cuối cùng Tiêu Kiệt vẫn thấy nên hỏi Vương Khải thử. Người này đã ở trong thôn ba năm, từng gặp đủ kiểu người chơi, chắc chắn nắm trong tay không ít thông tin.

Chỉ sợ gã muốn đổi thông tin lấy lợi ích, như vậy thì có hơi phiền.

Tiêu Kiệt bước vào tiệm rèn, Vương Khải vẫn đang miệt mài rèn kiếm sắt. Người này đúng là dạng chăm chỉ kiếm tiền, hoàn toàn không hứng thú nâng cấp sức mạnh gì cả.

“Ồ, ngọn gió nào thổi ông bạn trẻ của tôi tới đây vậy? Cần mua đồ hay cần vàng đó?”

“Ông biết cách nhận nhiệm vụ thợ săn không?” Tiêu Kiệt hỏi thẳng vấn đề.

“Ha ha ha, ông em muốn có thú cưng đúng không?” Vương Khải nhạy bén nhận ra ngay.

“Sao ông anh biết?”

“Thôn Ngân Hạnh đó giờ có khoảng 200 người chơi, hết 150 người muốn có thú cưng, ông nói xem làm sao tôi biết!”

Tiêu Kiệt nghĩ bụng, ừ thì, xem ra mình không phải người đầu tiên có ý tưởng này.

“Thế làm thợ săn có học được kỹ năng thuần thú không?”

“Có chứ, nhưng không phải kỹ năng thuần thú, mà là kỹ năng huấn luyện chó, chỉ có thể huấn luyện chó thôi. Dùng ở giai đoạn đầu thì ổn, chứ về sau là hoàn toàn vô dụng.”

Tiêu Kiệt hơi thất vọng: "Vậy cung thuật thì sao?”

“Này thì ổn áp nha. Ít nhất là trước khi học được pháp thuật, cung thuật là kỹ năng tấn công tầm xa mạnh nhất. Học được đảm bảo không lỗ. Tất nhiên, tôi cũng chỉ nghe người khác nói vậy thôi, chứ bản thân chưa thử bao giờ.”

“Vậy ông có biết cách nhận nhiệm vụ thợ săn không?”

Vương Khải cười:

"Biết chứ. Chuyện này thực ra cũng chẳng phải bí mật gì. Trước kia từng là bí mật công khai luôn ấy, nhưng làm được thì không có mấy người.

Gã thợ săn đó có một người vợ mắc bệnh lạ, quanh năm trốn trong nhà không dám ra ánh sáng. Muốn chữa trị thì cần một củ sâm rừng trăm năm tuổi. Chỉ cần ông tặng tên Dương Bách Xuyên đó một củ sâm trăm năm là có thể trở thành đệ tử, lúc đó không chỉ học được cung thuật và huấn luyện chó, khi xuất sư còn được tặng một con chó săn nữa.”

Tuyệt thật, tốt nghiệp còn được tặng thú cưng.

“Vậy nhân sâm trăm năm kiếm ở đâu?”

“Vào sâu trong thung lũng mà hái, nếu đủ may mắn thì có. Hiệu thuốc ở thôn Ngân Hạnh đôi khi cũng bán, không đắt đâu, mười lượng bạc một củ .”

10.000 văn! Nghĩa là 100.000 tệ!

Tiêu Kiệt cạn lời, đắt xắt ra miếng thì có!

“Rồi tính mua xu luôn không? Mười vạn tệ thôi mà, đầu tư một lần học được hẳn hai kỹ năng huấn luyện chó với kỹ năng tấn công tầm xa, đáng đồng tiền quá thể.”

Vương Khải đúng là có tinh thần kinh doanh, hễ có cơ hội là lập tức chào hàng.

Chào thân ái luôn nhé.

Tiêu Kiệt vội lắc đầu, đào đâu 100.000 tệ cho hắn chi, huống chi bản thân hắn còn buff Khai Ngộ, đi tốn tiền học cái kỹ năng phổ thông hỏi có ngộ không...

Tiêu Kiệt lại lật xem sổ ghi chép các nhiệm vụ, nhanh chóng vận dụng trí tưởng tượng.

Muốn học kỹ năng thuần thú nhất định phải làm mấy nhiệm vụ liên quan đến thuần phục động vật, theo cách này thì nghề chăn dê hay nuôi heo đều phù hợp. Quan trọng là hai công việc đó không có yêu cầu gì, hoàn toàn có thể bắt đầu từ đây.

Với chỉ số ngộ tính 21, đao pháp anh đây còn tự ngộ ra được, chẳng lẽ lại quỳ trước mấy con thú?

Chương trước