Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

[...

Hệ thống nhắc nhở: Kích hoạt sự kiện kỳ ngộ “Thỉnh cầu của trưởng thôn”.

- Mô tả nhiệm vụ: Lão trưởng thôn kể cho các ngươi nguồn gốc của Ngân Hạnh tiên tử, nhờ hai ngươi đi tiêu diệt phân thân của thụ yêu ngân hạnh trên núi để ngăn ngừa hậu họa.

- Mục tiêu nhiệm vụ: Tiêu diệt phân thân của yêu thụ.

- Phần thưởng nhiệm vụ: 1000 văn, pháp khí hệ mộc ×1.

…]

Pháp khí! Món thưởng này quả thực hấp dẫn, nhưng mà...

Tiêu Kiệt nhìn Ta Muốn Thành Tiên rồi lại nhìn mình, thầm nghĩ "Hai đứa một cấp 1, một cấp 2 mà làm nhiệm vụ đánh boss thì đúng là hơi căng."

“Bác à, không biết cái phân thân thụ yêu đó có nguy hiểm không ạ?”

“Không cần lo. Nó chỉ là một con rối do rễ thụ yêu biến thành, chưa tới mức phân thân thật sự. Cùng lắm có chút yêu lực thôi, không khác cây thường là bao, hai cháu hoàn toàn có thể chiến đấu.

Nếu các cháu cảm thấy chưa đủ tự tin, bác có thể viết thư điều mấy dân quân đi cùng. Nhưng các cháu cũng biết, lính cũng cần được trả công, nên phần thưởng của hai cháu sẽ bị hụt.

Tất nhiên nếu hai cháu thấy nhiệm vụ này quá nguy hiểm, bác cũng có thể giao cho đội trưởng Thiết xử lý. Hai cháu cung cấp được thông tin như vậy đã là rất quý, sau này vẫn sẽ được thưởng hậu hĩnh. Chỉ là pháp khí thì...”

Ngay lúc đó, trước mắt Tiêu Kiệt bật ra một bảng lựa chọn:

[...

- Lựa chọn 1: Bác không cần lo lắng, việc này để bọn cháu lo.

- Lựa chọn 2: Phiền lão trưởng thôn cho mấy dân quân đi cùng bọn cháu, đề phòng bất trắc.

- Lựa chọn 3: Bọn cháu đã cố gắng hết sức, việc này hệ trọng, vẫn nên để đội trưởng Thiết lo liệu.

…]

Tiêu Kiệt trầm ngâm suy nghĩ một lúc.

Rõ ràng, ba lựa chọn này mang lại phần thưởng khác nhau.

Lựa chọn đầu tiên chắc chắn là nhận được phần thưởng đầy đủ, nhưng độ khó cũng cao nhất. Chỉ có hắn và Ta Muốn Thành Tiên đi đánh một con quái vật phân thân của thụ yêu, nếu đó là một con boss mạnh thì cực kỳ nguy hiểm.

Lựa chọn thứ hai thì an toàn hơn, nhưng phần thưởng sẽ bị giảm. Nghe giọng điệu của ông trưởng thôn thì có vẻ chỉ được trang bị, không có tiền thưởng.

Còn lựa chọn thứ ba thì hoàn toàn không có nguy hiểm gì, nhưng phần thưởng cũng ít nhất. Chỉ có tiền, đổi lại an toàn tuyệt đối, không cần ra tay đánh đấm gì cả.

“Anh Tùy Phong, chọn cái nào?” Ta Muốn Thành Tiên hỏi.

“Chọn cái thứ hai đi.” Hắn cắn răng đáp.

Nghĩ đến việc phần thưởng xịn sò nhất lại bị tụt xuống thành hàng nhì, trong lòng hắn đau như cắt.

Một ngàn văn đó! Phải chặt bao nhiêu cây, chăn bao nhiêu con dê mới kiếm được từng đó chứ!

Nhưng dù tiếc thì cũng đành chịu, như hắn từng nói, chơi game kiểu này mà ôm tâm lý ăn may thì chỉ có toi. Mọi chuyện đều phải đặt an toàn lên hàng đầu.

Ngay lập tức, hắn bấm chọn vào phương án thứ hai.

“Bác trưởng thôn, tốt nhất nên cho vài dân binh đi cùng bọn cháu, để phòng bất trắc.” Tiêu Kiệt đề xuất.

Ông lão gật đầu: “Ừ, cũng đúng. Vậy đi, bác có một tờ thủ lệnh, hai cháu có thể mang đến chỗ đội trưởng Thiết để điều mấy người đi cùng.”

Hệ thống thông báo: [Nhận được vật phẩm nhiệm vụ “Thủ lệnh của trưởng thôn”.]

Tiêu Kiệt nhìn tờ thủ lệnh trong túi đồ, thầm nghĩ chắc lần này sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn nữa.

Đi thôi, tranh thủ lúc trời chưa tối, xử lý xong sớm cho xong. Giờ cũng đã hơn ba giờ chiều, kéo dài nữa thì trời sẽ tối mất.

Hai người đến sân huấn luyện của đội dân binh, thấy Thiết Thiên Lý đang chỉ huy hơn chục binh sĩ luyện tập.

Dân binh thôn Ngân Hạnh phần lớn mặc giáp da, cầm kiếm khiên, thương dài, cung tên... Cấp độ phổ biến tầm 5 và 6.

Tiêu Kiệt rút thủ lệnh ra, trình bày rõ lý do đến đây với Thiết Thiên Lý.

“Đội trưởng Thiết, trưởng thôn có lệnh, xin điều vài dân binh cùng chúng cháu làm nhiệm vụ.”

Thiết Thiên Lý nhận lấy thủ lệnh xem qua rồi gật đầu: “Hiểu. Đây đều là người giỏi trong đội của bác, hai cháu cứ tùy ý chọn. Nhưng mấy người này đều có gia đình. Nếu phải theo các cháu mạo hiểm thì cần trả chút phí bảo hiểm, cũng không nhiều, mỗi người 500 văn là được.”

“Cần bao nhiêu người thì chọn bấy nhiêu, trả tiền theo đầu người.”

Thì ra là vậy, hóa ra điều động dân binh là tính phí linh hoạt, chọn càng nhiều, trả càng cao.

Dù sao cũng phải tốn tiền, Tiêu Kiệt cũng chẳng keo kiệt làm gì, quyết định chi luôn 2.000 văn để thuê bốn người.

Ngay lập tức, hắn bắt đầu xem từng người một:

[...

Phùng Kỳ Thắng, dân binh dùng khiên và đao, cấp 5, kỹ năng: Phòng thủ bằng khiên.

Đằng Kỳ Chí, dân binh dùng thương, cấp 6, kỹ năng: Đâm xuyên.

Đoạn Nhạc Duyệt, dân binh dùng khiên và đao, cấp 6, kỹ năng: Hồi Toàn trảm.

Vương Nhất Đô, dân binh dùng cung, cấp 5, kỹ năng: Liên Xạ.

Lưu Lương Vũ, dân binh dùng cung…

…]

Không ngờ cái thôn nhỏ này lại có nhiều dân binh đến vậy, có tới hơn chục người để chọn.

Tiêu Kiệt không chần chừ, chọn hết toàn bộ là dân binh dùng đao và khiên.

Chặt cây thì dùng thương hay cung chắc chắn không ăn thua, đao mới là hợp lý nhất.

“Thành Tiên, mỗi người góp thêm hai trăm văn nữa, em đi mua bốn cái rựa đi.”

“Hở? Mua làm gì vậy anh?”

Tiêu Kiệt giải thích: “Đao Liễu Diệp chỉ có 14 điểm sát thương, yếu quá, anh thấy không ổn. Dao rựa tuy chỉ có 12 điểm sát thương nhưng có hiệu ứng đặc biệt là [Chặt gỗ], tăng sát thương thêm 50%, đối phó thụ yêu thì quá chuẩn, chênh lệch chút tiền này bỏ qua cũng được, đúng không?”