Trò Chơi Vận Mệnh Tuyệt Đối (Dịch)

Chương 39. Truyền thuyết năm trăm năm trước

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Giờ tình hình có hai hướng để đi:

Một là tin lời Ngân Hạnh tiên tử, đánh cược một phen cứu cô ta ra. Nếu thật sự thành công có thể sẽ được phần thưởng rất lớn, thậm chí còn có khả năng mở khóa nghề pháp sư cũng nên. Nhưng nếu Ngân Hạnh tiên tử là người xấu thì có khi chẳng có phần thưởng gì cả, thậm chí còn bị cô ta xử luôn.

Ngay cả khi cô ta không ra tay với bọn mình, thôn dân cũng có thể giết mình, trừ khi cô ta quét sạch cả thôn.

Chưa kể, nhiệm vụ này chắc chắn không dễ. Lỡ thất bại thì khả năng chết cũng rất cao.

Hướng thứ hai là đi báo chuyện này cho trưởng thôn. Ổng chắc chắn sẽ thưởng cho mình chút gì đó, nhưng chắc chắn không được như lời cô tiên kia hứa hẹn. Có lẽ chỉ là mấy trang bị, kỹ năng hoặc ít tiền thôi."

"Vậy… mình chọn hướng nào đây?" Ta Muốn Thành Tiên hỏi.

"Chọn cái thứ hai chứ còn gì nữa.

Nếu là game bình thường thì còn có thể suy nghĩ đến phương án đầu, biết đâu ăn may thì một bước lên tiên.

Nhưng game này là game chết thật. Chế độ hardcore thế này mà còn ham ăn may thì xác định toang. Đừng bao giờ lấy mạng ra để đánh cược. Dù em có thắng mười lần, trăm lần cũng chẳng ý nghĩa gì, vì chỉ cần thua một lần là game over.

Cho nên việc đầu tiên và quan trọng nhất của tụi mình là chơi an toàn. Đi thôi, tới chỗ trưởng thôn báo cáo."

Nghe xong, Ta Muốn Thành Tiên vẫn lộ vẻ không cam lòng: "Nhưng mà… nhỡ đâu Ngân Hạnh tiên tử nói thật thì sao? Nhỡ cô ta thực sự có thể hồi sinh anh trai em thì sao?"

Tiêu Kiệt cạn lời. Hắn nói rõ ràng thế rồi mà cậu ta vẫn chưa hiểu?

Má, thằng này chắc chưa bị xã hội vùi dập bao giờ, đầu óc còn ngây thơ lắm. Có khi còn là học sinh ấy chứ.

"Vậy thế này nhé, em chuyển cho anh mười vạn tệ đi, anh có cách biến nó thành mười triệu."

"Anh Tùy Phong ghẹo em hả? Chuyện hoang đường vậy sao có thể là thật?"

Tiêu Kiệt bật cười: "Ừ thì nghe hơi hoang đường. Nhưng nhỡ đâu là thật thì sao? Thắng là em có cả mười triệu, thua cũng chỉ mất mười vạn thôi. Thế thì tại sao không thử, có mười vạn chứ nhiêu đâu?"

Ta Muốn Thành Tiên im lặng một lúc, rồi thở dài: "Rồi em hiểu rồi… Đi thôi, mình đến gặp trưởng thôn."

Tiêu Kiệt nghĩ thầm: "Hê, vẫn còn cứu được."

Vài phút sau, trước nhà trưởng thôn, hai người kể lại toàn bộ sự việc cho ông lão.

Nghe xong, Hoàng Sư Đạo lập tức biến sắc, kinh hãi nói: "Cái gì?! Chuyện này là thật ư?! Không ngờ truyền thuyết năm trăm năm trước lại là thật…"

Vẻ mặt ông lão đầy chấn động và hồi tưởng khiến Tiêu Kiệt thầm nghĩ: "Quả nhiên đào được bí mật lớn."

"Thưa bác, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

"Ài… Chuyện này phải kể lại từ năm trăm năm trước. Ở thôn Ngân Hạnh này có lưu truyền một truyền thuyết, nói rằng năm trăm năm trước từng có một vị tiên nhân đến thung lũng này, và đã nói với trưởng thôn thời đó rằng sắp có một tai họa khủng khiếp ập đến, nếu muốn bảo vệ thôn dân khỏi kiếp nạn thì phải làm theo lời ông ấy.

Ông ta trồng một cây ngân hạnh ngay giữa thôn và nói đó là giống cây tiên mang từ trên trời xuống. Khi cây lớn lên sẽ bảo vệ cả vùng đất này. Lúc tai họa giáng xuống, cây sẽ giữ cho thôn bình an vô sự.

Tuy nhiên, cây ngân hạnh này rời khỏi tiên giới, bị trọc khí phàm trần ô uế, trăm năm sau chắc chắn sẽ hóa thành yêu tinh gây họa. Vì vậy tiên nhân đã dùng phù chú phong ấn, không để nó thoát thân, đồng thời giao cho dân ngày đêm canh giữ.

Sau khi tiên nhân rời đi chưa được bao lâu, thế gian quả nhiên xảy ra đại nạn. Chư thần vẫn lạc, vạn vật suy tàn, người thì mất hồn hóa thành xác sống vô hồn, thú thì mất trí hóa thành yêu thú tà ma.

Làng mạc, thị trấn khắp nơi, mười phần thì chín phần bị hủy diệt.

Riêng thôn Ngân Hạnh của chúng ta may mắn nhờ cây tiên này che chở mà giữ được ít ỏi căn cơn.

Tính đến nay đã qua mấy trăm năm.

Tiên nữ hai cháu gặp trong mơ e rằng chính là yêu vật do cây ngân hạnh hóa thành, bày ra mưu kế muốn lợi dụng các cháu để phá bỏ phong ấn.

Hai cháu tuyệt đối không được tin vào lời dối trá của yêu vật, kẻo gây ra đại họa.”

Nghe xong, Tiêu Kiệt thầm nghĩ: "Thì ra là vậy. Ngân Hạnh tiên tử kia quả thực không nói dối hoàn toàn, đúng là cô ta từ trời mà đến thật. Nhưng mấy phần thưởng cô ta hứa hẹn rõ ràng chỉ là ba hoa. Một yêu tinh như cô ta, đến cả tiên cũng chưa thành, lấy gì giúp người khác thành tiên? Thả cô ta ra, chín phần mười là cả thôn sẽ bị đồ sát."

Lão trưởng thôn nói tiếp: “Cây ngân hạnh trên núi kia chắc chắn là phân thân do cây trong thôn sinh trưởng ra để tìm đường sống sót khác. Nếu để thụ yêu phá phong ấn, e rằng thôn Ngân Hạnh của chúng ta sẽ gặp tai họa. Hai cháu đã kịp thời báo cáo chuyện này, thật là quý giá vô cùng.”

Tiêu Kiệt đáp: “Thì ra là vậy! Vậy giờ chúng cháu nên làm gì tiếp theo?”

Ta Muốn Thành Tiên lại có vẻ ngập ngừng.

Lão trưởng thôn cười: “Không cần lo. Giờ đã biết mưu tính của nó thì dễ xử lý. Chỉ cần đến sau núi chặt hạ cái cây ngân hạnh phân thân đó là được. Hai cháu có sẵn lòng đi không? Nếu hoàn thành được, bác nhất định hậu tạ xứng đáng.

Cây ngân hạnh đó do linh lực thụ yêu thúc đẩy sinh ra, chắc chắn có thể thu được vài vật liệu hiếm. Nếu hai cháu mang về được, lão già này cũng biết chút ít thuật luyện khí, cũng có thể chế cho mỗi người một món pháp khí.”