Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Từ lúc bắt đầu viết truyện tới giờ, Đại Tỉa (tác giả tự xưng) vẫn luôn rất quan tâm tới phản hồi của mọi người.
Vì Đại Tỉa là dân đọc truyện trên máy tính, nên cũng không hay xem phần bình luận ở khu review (giờ bản PC không còn khu đó nữa, mà Đại Tỉa lại không rành app điện thoại cho lắm), chủ yếu là xem phần “bình luận chương này”. Nên có gì muốn nói thì mọi người cứ để lại ở phần đó nhé.
Về mấy vấn đề mọi người đang thắc mắc hoặc góp ý với truyện này, Đại Tỉa xin được giải thích rõ luôn.
1. Về vấn đề “truyện nhạt” (hay còn gọi là “nội dung bị loãng vì thông tin game quá nhiều”).
Chuyện này thì nói mãi, hồi viết truyện trước cũng từng giải thích. Vì đây là truyện thể loại game, nên chắc chắn trong truyện sẽ có kha khá đoạn mô tả số liệu, mô tả quái vật, trang bị, kỹ năng này nọ.
Thật ra viết mấy đoạn đó còn tốn công hơn viết mạch truyện bình thường nhiều ấy chứ, không phải tác giả lười đâu nha, mà là phải ngồi nghĩ, ngồi sáng tạo, đôi khi chỉ để nghĩ ra một món đồ thú vị cũng phải tốn nửa ngày trời, trong khi thời gian đó viết mạch truyện bình thường chắc được mấy trăm chữ.
Kết quả vẫn hay bị kêu là "truyện loãng", hơi oan rồi hu hu... Nhưng kiểu truyện game này thì không có mấy đoạn đó sao được, nhất là mỗi lần nhân vật chính hạ được boss, nhặt cả đống đồ, thì chắc chắn sẽ phải mô tả chi tiết.
Thôi thì báo trước cho đỡ bất ngờ vậy.
Mỗi lần viết mấy đoạn toàn số liệu vậy, mình cũng sẽ cố gắng bù thêm chữ cho đã cái lòng độc giả. Ví dụ như “Chương 30: Con dê kỳ quái”, trong đó có liệt kê thuộc tính của 5 con dê, nhưng chương đó viết tận 3100 chữ, nhiều hơn hẳn mấy chương bình thường (thường chỉ khoảng 2000 chữ). Viết thêm là để bù mà vẫn bị kêu là loãng, thiệt là hết cách luôn mà.
Với lại, giờ đang giai đoạn đọc miễn phí à nha, viết loãng hay không loãng cũng đâu ảnh hưởng gì nhiều đâu mấy bồ?
Hồi truyện trước (Kiêm chức BOSS) cũng bị phàn nàn vụ này, lần đó mình đã giải thích, lần này nhắc lại lần cuối, sau này chắc không nhắc nữa đâu hừ hừ.
2. Về cách nói chuyện của nhân vật chính.
Nhân vật chính sẽ thay đổi cách nói chuyện tùy theo hoàn cảnh và đối tượng nói chuyện nha mọi người.
Ví dụ khi nói chuyện với mấy con chó thì lời thoại sẽ đơn giản, dễ hiểu, kiểu như đang nói với mấy đứa trẻ con vậy á.
Không phải vì tác giả cũng chưa tốt nghiệp mẫu giáo đâu, là vì động vật đâu có hiểu được thế nào là văn vẻ, nên nhân vật chính phải nói cho dễ hiểu nhất có thể. Kiểu như dụ dỗ mấy đứa nhỏ, chắc chắn phải nói kiểu “trẻ con” một chút.
Nhưng nếu nói chuyện với mấy ông già hay dân có học thì đương nhiên sẽ nói theo kiểu lễ nghĩa, màu mè hơn.
Ví dụ như lúc nói chuyện với thợ săn, ban đầu nhân vật chính còn "bác gái thế này, bác nhà thế kia", nhưng sau nghe ông thợ săn suốt ngày kêu "vợ tôi, vợ tôi" thì nhận ra ông này kiểu dân dã, không cầu kỳ, thế là cũng đổi luôn: "vợ thầy sao sao đó" cho tiện.
Cái này bạn tác đây thấy cũng rất hợp lý à, không hiểu sao vẫn có người phàn nàn hừ hừ?
Mà thật ra nhân vật chính nói chuyện văn vẻ chủ yếu là để dễ đối thoại trong game thôi, chứ một khi đã nhận nhiệm vụ, hoặc thấy không cần thiết nữa, thì cũng chả thèm khách sáo làm gì cho mệt, nói thẳng cho nhanh.
Sau này cũng sẽ còn mấy tình huống kiểu: “Vâng thưa cụ, cụ nay bao tuổi rồi?”, xong quay sang lại thành “Ông già nhanh lên, thằng này đang vội!” kiểu vậy đó, báo trước luôn cho đỡ bất ngờ.
3. Về một số lựa chọn của nhân vật chính.
Mấy quyết định trong truyện đều là có tính toán cả, chẳng qua không phải lúc nào mình cũng tường thuật lại quá trình suy nghĩ của nhân vật thôi.
Ví dụ như đoạn trừ tà, tại sao không gọi Xoáy Đen (NPC con chó) mà lại gọi Dạ Lạc (game thủ)?
Giả sử nhân vật chính dùng kỹ năng trừ tà, quỷ hiện ra, Xoáy Đen đứng kế bên hô "bên trái bên trái!" rồi chỉ chỉ cái mõm vào không khí để định hướng. Chỉ kiểu đó chắc chắn không chính xác lắm, nhân vật chính có chém trúng thì may ra chỉ làm quỷ bị thương chứ không diệt được hẳn, vì quỷ biết bay mà, quỷ bay mất tiêu cái nhiệm vụ bay theo luôn chứ đùa.
Chọn Dạ Lạc rõ ràng chắc ăn hơn nhiều.
Nên không phải nhân vật chính dại gái hay bao đồng đâu, đã nghĩ kỹ rồi mới có quyết định đó mấy đại ca.
Nhưng không phải lần nào mình cũng viết hết đoạn "nhân vật nghĩ rằng nếu làm A thì sao, làm B thì sao" đâu, viết vậy lê thê lắm.
Thật ra khi viết truyện này mình cũng cảm thấy nội dung nhiều chỗ hơi dài dòng, nhiều lúc nhân vật chính đưa ra quyết định gì mình đều cố gắng viết rõ lý do, chỉ vì sợ có bạn đọc không hiểu rồi chê bai.
Hồi trước mình viết truyện đâu có làm vậy đâu, nhân vật muốn làm gì thì làm luôn, chả cần giải thích. Sau này bị góp ý nhiều quá nên mới phải chèn thêm mấy đoạn suy nghĩ giải thích vào mấy chỗ dễ gây tranh cãi đó.
Như khi học kỹ năng hay chọn đồ, nhân vật chính đều sẽ suy nghĩ một chút, để phân tích vì sao lại làm vậy.
Nhưng không thể lúc nào cũng viết kiểu: "nhân vật nghĩ, nếu mua bánh bao thì sao, mua thịt khô thì sao" đâu à.
Ví dụ mua bánh bao mà không mua thịt khô, lý do là: bánh bao 5 xu hồi 10 điểm thể lực, thịt khô 25 xu hồi 50 điểm thể lực, tỷ lệ hồi ngang nhau, nhưng bánh bao có thể ăn riêng từng cái, thiếu 10 điểm hồi đúng 10 điểm, tiện hơn, còn thịt khô thì phải ăn hết nguyên miếng mới được. Vậy nên mua bánh bao sẽ linh hoạt hơn.
Mấy chuyện nhỏ kiểu này mà cũng viết hết ra thì bị mắng câu chương cũng chẳng oan nè.
Thế nên, mấy lựa chọn không quá quan trọng của nhân vật chính, hoặc là mấy cái mình nghĩ ai đọc cũng hiểu được, thì mình sẽ không viết mô tả nội tâm chi tiết nữa, chứ thật ra đều có suy tư, cân nhắc cả rồi ạ.
Nói rõ trước cho đỡ hiểu lầm.
4. Về chủ nghĩa cái tôi
Thật ra cái này ai cũng có ít hay nhiều thôi, ai mà chẳng có chính kiến riêng, ai mà chẳng cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng, cái này không tránh được.
Tác giả cũng vậy.
Nhưng có vài người sẽ nhầm lẫn thành: “Tôi nghĩ thế này, thì chắc chắn ai cũng nghĩ thế này, ý kiến của tôi = ý kiến của tất cả mọi người, cho nên ý kiến của tôi là tuyệt đối đúng, ông không viết đúng ý tôi thì ông là đồ ngu, là không tôn trọng người đọc.”
Thế rồi bắt đầu chửi mình, mà còn mặc định là mình không được phép bực, bởi vì họ tự cho mình là đại diện cho "ý kiến chung rõ rành rành của số đông".
Ờm... thật ra không phải vậy đâu nha.
Là một tác giả, mỗi ngày mình đều nhận được đủ thứ phản hồi của độc giả, nhất là quyển trước, cứ mỗi lần gặp tình huống cần lựa chọn là mình đều cho đọc giả bỏ phiếu. Mình dám chắc luôn, mỗi một sự kiện như thế, đọc giả đều chia thành đủ loại phe nhóm khác nhau.
Nên cái “ý kiến chung rõ rành rành” thật ra hầu như không có đâu.
Có chăng thì chỉ có vài trường hợp cực kỳ hiếm, ví dụ như “nam chính tuyệt đối không được chết” này nọ thôi.
Còn đa số tình huống là mỗi người một ý hết.
Là tác giả, tất nhiên mình cũng mong làm vừa lòng tất cả mọi người, nhưng điều đó căn bản là không thể.
Ví dụ ngay từ đầu quyển này, mình đã thiết kế hai nhánh cốt truyện cho đọc giả chọn: một nhánh tuyệt cảnh cầu sinh vừa u tối vừa kịch tính và một nhánh ngao du giang hồ vừa thong dong vừa hài hước.
Kịch bản nhánh đầu đại khái là: Lưu Cường chiêu mộ nam chính rồi đưa vào căn cứ Thanh Long hội làm tốt thí, sau đó là hành trình liều mạng sinh tồn tìm cách phản công ngược dòng.
Quen quen phải không, chính là cái căn cứ trong phần mở đầu đó, nơi chết cả đống người ấy.
Còn nhánh sảng văn thì chính là câu chuyện hiện tại đang viết.
Kết quả là, hai lần bỏ phiếu đều hòa nhau, cuối cùng phải nhờ tới cuộc bình chọn cuối chương truyện trước mới quyết định được, chênh nhau có mỗi một phiếu thôi đó, nếu không giờ chắc mình đã đang viết một câu chuyện hoàn toàn khác.
Thế nên mong mọi người hiểu giùm, lựa chọn của bạn là lựa chọn của riêng bạn, còn mình, là tác giả, thì không thể nào làm hài lòng tất cả mọi người được, mình chỉ có thể chọn cái mà phần lớn người đọc thích, mà đôi khi, "phần lớn" đó có khi chỉ là 51% thôi.
Thậm chí nếu có nhiều hơn 3 lựa chọn, thì ngay cả tỉ lệ 50% cũng không tồn tại nổi đâu nhé.
Nói thật, gu của mình nhiều khi lại là mấy gu khá kén người thích, thuộc dạng chưa tới 49% đâu, chắc được tầm 10% người ủng hộ là nhiều. Thành ra mỗi lần nhìn kết quả vote, mình toàn bị bất ngờ thôi, tính cách hoặc cốt truyện mà mình thích toàn bị xếp cuối bảng.
Nếu mà mình viết hoàn toàn theo ý mình, kiểu gì cũng có người chửi: "Trời đất ơi, tác giả bị gì vậy, hết cái để viết hay sao đi rặn ra cái đống này."
Từ khi mình xài chiêu vote này, số người chửi cũng giảm đi rõ rệt, bản thân mình thấy vậy thì khá là vui.
Tác dụng phụ duy nhất là tác giả giờ lại mắc bệnh cuồng lập bảng vote thời kỳ cuối, tới mức một món đồ, một cái tên trang bị, thậm chí bữa sáng nam chính ăn gì cũng bị mình bế lên mạng hỏi ý kiến (thường thì hỏi trong group, ID group mình để cuối chương á).
Vậy nên, lần sau mà mọi người thấy chỗ nào trong truyện không đúng ý mình, trước khi vội vàng chửi, xin hãy nghĩ tới khả năng này: có thể, suy nghĩ của bạn, thật ra chỉ là suy nghĩ của riêng bạn thôi, chứ không phải "ý kiến của đại đa số" đâu nha.
Tất nhiên, có vài người mắc bệnh thích chửi tác giả, ca này mình xin bó tay ạ, vì chỉ cần muốn soi thì kiểu gì cũng soi ra được á.
Ví dụ như việc nam chính chọn vũ khí đi, mình viết nam chính học kiếm, chắc chắn có người nhảy ra chửi: "Moá, lại kiếm, thằng nào cũng cầm kiếm, không thể sáng tạo hơn hả?"
Nếu mình cho nam chính xài thương, lại có người bảo: "Có ai làm nam chính mà xài thương đâu, cầm kiếm mới ngầu chứ."
Nếu mình cho xài côn nhị khúc: "Trời má, tác giả này bị gì vậy, còn cho nam chính xài côn nhị khúc, làm qué gì có nam chính nào xài cái đó chứ."
Hoặc như việc mình viết cái đoạn thông báo này, kiểu gì cũng sẽ có người chửi: "Giải thích cái gì mà giải thích, có thời gian viết mấy dòng này không bằng viết thêm hai chương cho lẹ."
Độc giả là thượng đế, mình, là tác giả, chỉ có thể im lặng chịu đựng thôi, quả nhiên “sấm lôi mưa móc cũng là ân trạch” nha.
Nên sau này ai mà chửi mình cái gì, mình sẽ không giải thích nữa.
Nói trước cho rõ.
Group độc giả: Hội dí chương lão Bảo Nguyệt Lưu Quang.
Group ID: 625250667