Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
May mà lúc này Hàn Lạc đã vòng ra sau lưng tên sơn tặc, vung gậy phang một phát cực mạnh vào sau gáy tên này.
Bốp! Có vẻ đánh trúng chỗ hiểm, một con số -18 đỏ chói tức thì nhảy ra.
“Đẹp lắm!”
Tiếng Tiêu Kiệt hét lên, bước chân loạng choạng như đang bị ép lùi, nhưng khi tên sơn tặc quay người định xử Hàn Lạc thì hắn bất ngờ lao đến, gậy giáng thẳng vào đầu kẻ địch.
Tên sơn tặc gầm rú, khi quay lại đối chiến thì Tiêu Kiệt đã rút lui, tạo cơ hội để Hàn Lạc tiếp tục phang thêm một gậy nữa.
Hai người phối hợp quá ăn ý, giằng co qua lại vài hiệp mà đã gõ rơi hơn nửa cây máu của tên sơn tặc.
Cảm giác không đánh lại, tên này gào lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
Tiêu Kiệt thầm nghĩ, quái trong game này cũng thông minh phết, còn biết chạy trốn. Nhưng làm gì có chuyện để tên này chạy thoát? Cả hai vừa đuổi vừa vung gậy, đánh như đập chuột.
Không có giáp cũng có cái lợi: hai thằng trần như nhộng chạy nhanh hơn hẳn tên sơn tặc mặc giáp nặng. Chạy một quãng mà vẫn ăn gậy vào mông không dứt, tên này như hiểu ra chạy không thoát thì liền khựng lại.
Tên này hạ thấp người, dồn lực vào thanh đao, cả người được phủ một tầng hào quang đỏ như máu.
Hàn Lạc không thèm nghĩ ngợi lao lên định kết liễu.
Tiêu Kiệt thì thấy có gì đó sai sai, hét lớn, “Không ổn, lùi lại mau!”, rồi bật ngược về sau.
Ngay giây tiếp theo, tên sơn tặc xoay người, thanh đao lớn vung ra theo một vòng cung.
Hồi Toàn trảm!
Vút vút vút!
Ba đường đao lóe sáng xé gió bổ thẳng về phía trước.
Hàn Lạc chưa kịp né đã ăn trọn combo -19, -21, -27!
Máu văng tung tóe khiến hắn gần như bị quét sạch cây máu, lại còn dính thêm hiệu ứng choáng nặng.
“Đậu má!” Hàn Lạc còn chưa kịp phản ứng thì tên sơn tặc đã lao đến, đao bổ xuống như chém dưa hấu.
-41 (chí mạng)!
Chát! Cái đầu Hàn Lạc bay vèo lên, vẽ một đường cong trên không rồi rơi bịch xuống trước mặt Tiêu Kiệt, đôi mắt trợn trừng như vẫn còn bàng hoàng không tin mình đã chết.
Cảnh chém đầu chân thực đến mức khiến Tiêu Kiệt cũng rợn người. Game thời nay bạo lực đến độ này luôn à?
Nhìn thi thể không đầu của Hàn Lạc đổ gục, Tiêu Kiệt hơi đơ người. Quái thường mà dame cao vãi chưởng, combo có hai chiêu mà one-hit cả người chơi. Chẳng lẽ là boss?
Không đúng, tên này chỉ có tầm trăm mấy máu, chắc chắn không phải boss. Chỉ có thể nói là game này thiết kế quái quá khét, còn hardcore hơn cả dòng souls-like.
May mà máu tên sơn tặc cũng còn chẳng bao nhiêu, ngay sau khi tung đòn chém đầu xong, tên này để lộ một sơ hở cực lớn khi thu đao về.
Tiêu Kiệt không bỏ lỡ cơ hội, bật nhảy lên!
Bốp! Lợi dụng đà lao tới, hắn húc cho tên sơn tặc lảo đảo.
-9!
Tụ lực trọng kích!
Ngay khi tên sơn tặc vừa lấy lại thăng bằng đã bị cây gậy bổ thẳng vào đầu. Vì là trọng kích nên tên sơn tặc dính choáng nặng kèm -18!
Thấy tên này khuỵu gối xuống, Tiêu Kiệt vung thêm một cú quét ngang vào đầu.
-12!
Tên sơn tặc bị đánh ngã ra sau, ngửa cổ nằm vật ra đất. Cơ hội đến rồi!
Tiêu Kiệt lao tới tung đòn kết liễu.
Hắm vung gậy toàn lực giáng thẳng vào đầu sơn tặc.
Bốp! -22 (công kích kết liễu)!
Đầu tên sơn tặc nổ tung như quả dưa hấu bị đập nát.
Thi thể không đầu giật giật mấy cái rồi mới nằm im.
Nhìn xác tên sơn tặc Tiêu Kiệt thở phào nhẹ nhõm, thầm chửi đứa nào thiết kế game này mà biến thái thế không biết, vừa ra khỏi thôn đã gặp ngay quái siêu khó? May mà ông đây tay cứng, không là mất máu trinh rồi.
Nhưng phải công nhận cảm giác khi tấn công phê thật sự, mỗi cú vung gậy đánh trúng các bộ phận khác nhau của cơ thể đều có phản hồi riêng, cực kỳ đã tay.
Xem thử rớt gì nào: hai mươi sáu đồng lẻ và một quyển sách rách nhàu.
Ơ? Có cả sách kỹ năng kìa.
[Diêu Tử Phiêu Thân] (thân Pháp)
- Điều kiện để học: Nhanh nhẹn 12
- Kỹ năng chiến đấu: Tuyệt kỹ nhập môn của dân giang hồ, phỏng theo chim ưng bay lượn, kết hợp xoay người và nhảy lộn ngược để né tránh đòn tấn công từ một số hướng nhất định
Tiêu Kiệt liếc qua chỉ số, vừa đủ để học.
Không chần chừ, hắn double-click học luôn.
Tiếc là không rớt ra món nào mặc được. Hắn liếc nhìn cái xác tên sơn tặc một cái, bởi vì hình ảnh quá chân thực nên từng vết thương trên người trông sống động rợn người, đầu thì bị đập nát đến cả mặt mũi cũng chẳng nhận ra nổi.
Không xa đó, thi thể của Hàn Lạc cũng chẳng khá hơn: ruột lòi ra khỏi bụng, xương và máu lộ hết ở ngực, đầu thì lăn lóc trên đất, mắt vẫn trợn trừng như chưa cam buông xuôi.
Tiêu Kiệt không để tâm đến mấy chi tiết rùng rợn đó nữa mà bắt đầu thử skill mới học. Diêu Tử Phiêu Thân là kỹ năng né tránh/di chuyển khá ngon, một cú có thể lộn xa tầm hai ba mét, dùng ngon hơn hẳn lăn thường, đặc biệt hiệu quả khi né chiêu mạnh từ phía chính diện hoặc các loại ám khí bay thẳng mặt.
Lộn vài phát thì phát hiện skill này ngốn thể lực hơi bị ghê, nhân vật hắn bắt đầu thở hổn hển.
Xem ra thể lực của hắn hơi thấp.
Mà máu cũng chỉ còn vài đơn vị.
Tiêu Kiệt đang suy tính xem có nên tiếp tục khám phá hay kiếm đại con quái nào đó để được “miễn phí về thôn”, tiện thể thử luôn cơ chế hồi sinh thì phía sau bỗng vang lên tiếng gắt gỏng của Hàn Lạc.
“Đậu má, cái quái gì thế này!”
“Sao đấy?”
“Hình như... game này không cho hồi sinh.”
Tiêu Kiệt liếc qua màn hình Hàn Lạc, quả nhiên: cả màn hình đỏ rực, chính giữa là một chữ CHẾT to đùng, bên dưới chỉ có đúng một nút thoát game, ngoài ra không bấm được gì hết.
Hàn Lạc thoát game rồi vào lại, vẫn là khung cảnh chết chóc đỏ lòm ấy, không hề có lựa chọn hồi sinh.
Tiêu Kiệt cũng không khỏi sững người. Game này từ đồ họa đến cảm giác chiến đấu đều quá tân tiến, hoàn toàn mang chất lượng ‘đến từ tương lai’, làm gì có chuyện thiết kế ngớ ngẩn đến mức không cho người chơi hồi sinh?
Chẳng lẽ đây là cái gọi là chế độ hardcore? Hắn từng chơi qua vài tựa game kiểu này: người chơi chỉ có đúng một mạng, chết là xóa nhân vật chơi lại từ đầu.
Chế độ expert, chế độ hardcore, chế độ honor... tên gọi có thể khác nhưng quy tắc thì như nhau: chết là hết, phải xoá nick cày lại.
Nếu đúng vậy thì cũng không sao, dù gì cũng mới level 1, tạo nhân vật mới là xong.
“Vậy hắn thử tạo lại nhân vật xem sao.”
“Ờm... Hình như cũng không tạo lại được luôn.”
Hàn Lạc vừa nói vừa quay lại màn hình chọn nhân vật. Trong danh sách chỉ có đúng một cái tên nhưng bị làm mờ không chọn được, mà cũng không có nút xóa nhân vật. như thể dính lời nguyền vậy.
Tiêu Kiệt bước tới bấm thử vài cái rồi cũng bó tay.
Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Bình tĩnh, chắc là bug. Để sau báo cho bên dev, biết đâu còn được đền bù gì đó. Giờ đi ăn tiện thể bàn luôn xem game này có tiềm năng cày cuốc không.”
Hàn Lạc chỉ biết bất lực gật đầu. Là game thủ chuyên nghiệp nhiều năm, hắn cũng thấy game này có tiềm năng cực khủng, nhưng mới chơi chưa đến một tiếng đã gặp cái bug to như này có hơi tụt hứng.
Dù vậy, tìm được một game phù hợp để cày tiền cũng là chuyện đáng mừng.
Cảm giác ức chế với Lưu Cường theo đó bay sạch.
Tiêu Kiệt ban đầu còn tính kiếm con quái nào đó cho hắn một “vé máy bay miễn phí về thôn”, nhưng sau vụ này thì không dám liều nữa, ngoan ngoãn chạy bộ về thôn rồi mới thoát game.
Khi hai người xuống tầng, Hàn Lạc không kìm được phấn khích: “Game chất thế này mà cả giới game im re, chắc chắn vẫn đang trong giai đoạn closed beta. Giờ mình có kinh nghiệm test rồi, đợi khi game này hot lên kiểu gì cũng kiếm đậm. Hồi sau phải cảm ơn thằng Lưu Cường một trận mới được.”