Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tiếng hừ lạnh lùng của Tiêu Kiệt vang lên chấm dứt cuộc trò chuyện, hễ nhắc đến Lưu Cường là hắn lại một bụng hồ nghi.

Thằng cha Lưu Cường này có thật là tốt bụng vậy sao?

Hay lại đang đào hố chờ người ngã què giò?

Mặc cho Tiêu Kiệt có tưởng tượng bay xa cỡ nào cũng nghĩ không ra trong một game online thì có thể cài bẫy kiểu gì.

Mười lăm phút sau, hai người đến một nhà hàng tầm trung gần khu dân cư, mang tên Hải Thiên thực phường.

Mấy năm gần đây studio làm ăn sa sút, công việc chẳng ra gì đến mức bữa ăn cũng bị cắt giảm liên tục. Giờ họ có ra ngoài ăn uống cũng thành chuyện hiếm hoi, ngày thường thì toàn nấu đại nồi hầm bà lằng hay úp gói mì gặm tạm. Thi thoảng đi ăn tô mì bò là đã thấy sang… chấn lắm rồi.

Dùng câu cửa miệng của Hàn Lạc là: “Chỉ mong miệng mọc ra nấm để có chất đạm ăn.”

Tối nay tâm trạng tốt, Tiêu Kiệt quyết định dẫn Hàn Lạc đi ăn một bữa ra trò, gọi là nâng cao sĩ khí chiến đấu.

Vừa vào đã gọi liền bốn món đặc sản: sườn kho, thịt ram nước mắm, cá chiên chua ngọt, tôm nõn xào xanh, kèm thêm bốn chai bia. Chưa bao lâu đồ ăn liền bày đầy bàn.

Hàn Lạc gần đây thèm đủ thứ, vừa thấy một bàn đồ ăn thì hai mắt sáng rực. “Được đấy đại ca, hôm nay chơi sang ghê ha.”

“Cũng thường thôi, sau này tụi mình cày game phát tài ngày nào cũng làm hẳn bốn món. Thôi thôi, đừng nhìn nữa, xơi thôi!”

Hai người chẳng cần khách sáo, bưng bát lên liếm không sót hạt cặn.

Tiêu Kiệt ăn nhanh hơn, chưa tới mười phút đã dọn sạch phần mình. Nhìn Hàn Lạc còn đang nhồm nhoàm đầy miệng là biết tên này còn lâu mới xong.

“Cậu ăn tiếp đi, anh đi mua ít trái cây về tối ăn.”

Hàn Lạc không ngẩng đầu, vung tay tỏ ý “đi đi”, miệng vẫn đang nhai lấy nhai để.

Tiêu Kiệt rời khỏi Hải Thiên thực phường, trời bên ngoài đã chập choạng tối, ánh đèn neon bắt đầu sáng rực. Hắn nhìn cảnh đêm mà trong lòng thấy nhẹ nhõm hẳn.

Với tư cách là người dẫn dắt studio Vô Cực, hắn thật sự đang rất cần một game bom tấn để vực dậy tất cả.

Hắn vẫn nhớ thời hoàng kim của studio, khi game online còn làm mưa làm gió khắp thế giới. Thời đó studio phát triển vù vù, tiền cứ tự động đổ vào ví, không chỉ bành trướng ở thị trường trong nước mà còn vươn cả ra quốc tế.

Nhưng vài năm gần đây game mobile lên ngôi game online rớt giá thảm hại, studio không cách nào lấy lại được ánh hào quang năm xưa.

Cốt lõi vẫn là game online ngày càng nhàm chán. Mỗi lần có game mới Tiêu Kiệt đều háo hức tải về trải nghiệm, nhưng lần nào cũng chán ngán thất vọng. Các công ty game giờ chỉ muốn kiếm tiền nhanh, làm game qua loa rập khuôn chẳng còn tí linh hồn nào.

Còn tụi studio xưa kia đua nhau làm nội dung so đấu nghiên cứu chuyên ngành giờ thì quay sang làm dịch vụ công nghệ cao: auto, bot, cày tiền 24/7, … một máy chạy chục tài khoản, farm vàng cả ngày, hút cạn sinh mệnh game để kiếm lợi. Những studio như Vô Cực vốn sống bằng đam mê nghiên cứu gameplay thì gần như bị đẩy đến đường cùng.

Cuối cùng chỉ còn lại hai người là hắn và Hàn Lạc gắng gượng chống chọi đến cùng.

Nhưng bây giờ, mọi thứ sắp thay đổi.

“Cựu Thổ”, cái game mới cực kỳ hardcore này có thể sẽ dọa chạy khá nhiều game thủ ‘chơi giải trí’, nhưng đồ họa và cơ chế chiến đấu thì đỉnh của chóp, chắc chắn sẽ tạo nên cơn sốt. Chỉ cần nhiệt độ đủ cao hắn lo gì không có người chơi.

Và độ khó cao cũng là một lợi thế, vì càng khó thì càng quan trọng kỹ năng.

Với trình độ của hắn, Tiêu Kiệt tin chắc có thể dùng kinh nghiệm tích lũy suốt bao năm để hái quả ngọt trong làn sóng mới này.

Hắn miên man suy nghĩ mà không hề hay biết có một chiếc siêu xe màu đỏ đang lao tới với tốc độ kinh hoàng, chẳng thèm nhìn đèn đỏ.

Mãi đến khi tiếng còi xe chói tai vang lên sát bên tai, hắn mới giật mình quay phắt đầu lại, đập vào mắt là ánh đèn xe chói lòa khiến cả người đông cứng.

Xong rồi! Mình sắp chết thật sao?!

Khoảnh khắc đó, Tiêu Kiệt hoàn toàn tuyệt vọng, còn hơn cả tuyệt vọng, hắn không cam tâm.

Không phải vì không cam lòng chết khi tuổi còn trẻ, dù chưa tới ba mươi nhưng bản thân Tiêu Kiệt vốn là kiểu người nhìn thấu sinh tử.

Điều khiến hắn tiếc nuối chính là còn chưa kịp chơi cho đã con game vừa phát hiện, một trò chơi đỉnh cao như thế này mà nếu kiếp này bỏ lỡ thì đúng là chết cũng không nhắm mắt nổi.

Hắn gần như theo bản năng bật người nhưng trong lòng lại hoàn toàn không mang theo chút kỳ vọng nào, chỉ là phản xạ tuyệt vọng trong lúc hoảng loạn.

Điều khiến hắn không ngờ lại xảy ra, đúng khoảnh khắc cơ thể hắn bật lên, hắn đột nhiên xoay người lộn một vòng trên không như trong mấy bộ phim võ thuật.

Chiếc xe thể thao lao vút qua phía sau hắn…

Cơ thể Tiêu Kiệt xoay đúng một vòng tròn 365 độ trên không rồi đáp xuống đất cách đó không xa, vừa vặn tránh được lưỡi hái tử thần trong gang tấc.

Mất một lúc hắn mới hoàn hồn lại sau cú tiếp đất.

Quay đầu nhìn thì xe cũng chẳng thấy đâu.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực của hắn giờ mới dần dần bình tĩnh lại.

Đệch, mình suýt nữa là đi đời đó hả... Khoan đã, lúc nãy mình làm sao làm được vậy?

Tiêu Kiệt mặt đầy mù mờ, vẫn giữ nguyên tư thế một gối chạm đất như vừa đóng xong một cảnh phim hành động. Hắn đứng dậy, lặp lại trong đầu động tác vừa rồi.

Cái cú xoay người lộn vòng ấy chẳng khác gì mấy chiêu võ công trong phim, mà chuyện đó… là không thể nha!

Hắn cực kì hiểu rõ cơ thể mình. Hắn là dân cày game cả ngày trong studio, thỉnh thoảng cũng có ra công viên vận động chút cho khỏe, tuy không đến mức yếu đuối nhưng chắc chắn không thể làm được mấy động tác khó vậy.

Chẳng lẽ là do nguy hiểm cận kề nên adrenaline bùng phát?

Hay là… chờ đã, cái động tác vừa rồi sao mà quen thế nhỉ?

Trong đầu Tiêu Kiệt bỗng lóe lên một tia sáng, là Diêu Tử Phiêu Thân!

Đúng rồi, cái động tác xoay người đó giống y như kỹ năng Diêu Tử Phiêu Thân mà hắn vừa học trong game!

Là một thằng lớn lên cùng hàng đống game, hắn từng không ít lần mơ mộng về việc dùng kỹ năng trong game ngoài đời thật. Nhỏ thì tập phát chưởng bắt chước chiêu Shoryuken, Kamehameha... cái gì cũng thử.

Nhưng từ khi ra đời đi làm, những mộng tưởng đó cũng bị vùi dập sạch.

Ai ngờ giờ đây, giữa ranh giới sống chết, hắn lại thật sự tung ra được kỹ năng trong game?

Cảm giác này khiến Tiêu Kiệt như mơ giữa ban ngay.

Chẳng lẽ mình đang mơ thiệt? Hay là do uống nhiều quá nên sinh ảo giác rồi?

Hắn vỗ mặt mấy cái. Hắn mới uống có hai chai bia thì sao say được, mà cũng chắc chắn không phải mơ.

Hít sâu một hơi, thử lại lần nữa là biết ngay! Hắn nhún chân bật mạnh khỏi mặt đất.

Diêu Tử Phiêu Thân!

Lại một cú lộn vòng hoàn hảo, tiếp đất cực kỳ mượt mà.

Là thật! Thật sự là thật!

Tiêu Kiệt sung sướng đến run người, vô số ý nghĩ điên cuồng tràn vào đầu.

Chẳng lẽ hắn được thần linh ban ơn? Chẳng lẽ hắn kích hoạt được thiên phú ẩn? Chẳng lẽ hắn trở thành người được “hệ thống” chọn làm ký chủ?

Chẳng lẽ là do game "Cựu Thổ" gây ra, kỹ năng trong game có thể mang ra hiện thực?

“Ngọc Hoàng đại đế? Thái Thượng lão quân? Phật Tổ? Thượng Đế?” Hắn hét lên về phía không trung.

Không có ai đáp lại.

“Hệ thống?” Hắn lại gọi thử.

Vẫn không có gì.

Vậy là do game thật sao? Hắn vẫn chưa thể tin nổi, hoàn toàn không hiểu nổi logic trong chuyện này.

Nhưng có vẻ, đây là lời giải thích duy nhất.

Nếu thật sự có thể mang kỹ năng trong game ra đời thật, đệch, vậy thì bá quá bá. Mới chỉ học mỗi kỹ năng cấp thấp nhất thôi mà đã ngầu đét như này, trong game còn có các loại siêu năng lực, khinh công, nội công, ma pháp đạo thuật… Nếu mấy thứ đó cũng dùng được ngoài đời thì ông đây cày vàng làm gì nữa?

Thà tu tiên thành thần còn hơn…

Khoan đã!

Đang mơ tưởng viển vông, Tiêu Kiệt đột nhiên thấy có gì đó rất sai.

Trên đời sao lại có chuyện tốt đến mức này?

Tiêu Kiệt là người cực kỳ thực tế, bị xã hội vả quá nhiều nên chẳng bao giờ tin có bánh từ trên trời rơi xuống.

Huống hồ nếu game này thật sự thần kỳ đến vậy thì sao Lưu Cường lại dễ dàng đưa cho họ chơi? Hắn đã biết nhẵn cái lòng của thằng đó.

Chắc chắn trong chuyện này còn có điều gì mờ ám hắn chưa phát hiện ra.