Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Không sai, chắc chắn game này có vấn đề!
Ý nghĩ ấy vừa được hình thành Tiêu Kiệt đã không cách nào lờ đi.
Nhưng chơi game thì có thể nguy hiểm cái quái gì chứ?
Game đâu phải đời thực, dù có bị quái đánh chết cũng đâu ảnh hưởng gì, cùng lắm là chết thì chơi lại… Khoan đã! Đệt!
Tiêu Kiệt đột nhiên nhớ ra một chuyện: game này dường như không thể chơi lại. Hàn Lạc chết rồi không chỉ không thể hồi sinh, mà ngay cả lập lại tài khoản cũng không được. Trước đó hắn chỉ thấy lạ, nhưng giờ nghĩ đến chuyện kỹ năng trong game có thể mang ra đời thật, vốn là một hiện tượng kỳ quái đến rợn người, thì khi liên tưởng đến vế trước càng khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Nếu như game có thể tác động trực tiếp lên cơ thể người chơi, giúp họ sở hữu những năng lực mà bản thân vốn không có…
Thì chẳng phải, những thứ xấu xảy ra trong game cũng có thể ảnh hưởng đến họ ngoài đời sao? Ví dụ như: chết?
Không! Không thể nào! Trên đời làm gì có chuyện điên rồ đến mức ấy...
Tiêu Kiệt lẩm bẩm cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng bóng tối trong lòng lại càng lúc càng dày đặc. Nếu chuyện như kỹ năng game xuất hiện ngoài đời đã là thật, thì việc chết trong game dẫn đến chết thật, có vẻ cũng... hợp lý.
Hắn càng không muốn tin thì lại càng không thể ngăn mình xâu chuỗi mọi chi tiết lại với nhau.
Không được, phải tìm Hàn Lạc ngay!
Tiêu Kiệt lập tức quay đầu không màng mua trái cây nữa, lao thẳng về Hải Thiên thực phường.
Khi Tiêu Kiệt chạy đến nơi thì Hàn Lạc vừa ăn xong, tay xoa bụng, miệng còn ợ một tiếng rõ to.
“Sướng ghê, lâu rồi mới được ăn bữa đã đời như vậy… Ơ, anh Tiêu anh quay lại rồi à? Trái cây đâu?”
Nhìn thấy Hàn Lạc vẫn bình thường, Tiêu Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
May quá, chưa có chuyện gì xảy ra.
Chắc mình tưởng tượng hơi quá rồi?
“Cậu thấy sao?” Hắn hỏi, đầy lo lắng.
“Thấy sao? À, ý anh nói bữa ăn này hả? Tuyệt cú mèo luôn, chỉ là… ừm? Cái…”
Hàn Lạc đột nhiên biến sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm ra sau lưng Tiêu Kiệt.
“Sao thế?” Tiêu Kiệt quay lại nhìn nhưng chẳng thấy gì cả.
“Em… cảm thấy không ổn. Rất không ổn…” Mặt Hàn Lạc tái mét, như thể vừa cảm nhận được thứ gì đó đáng sợ. Cậu bắt đầu đảo mắt nhìn quanh, hoảng hốt đứng phắt dậy rồi lùi lại vài bước.
“Không đúng… sao lại, anh Tiêu em… Á!”
Một tiếng thét thê thảm vọt ra từ miệng Hàn Lạc, và rồi Tiêu Kiệt chứng kiến một cảnh tượng khiến máu hắn đông cứng.
Một luồng sức mạnh không thể sờ không thể thấy xé toạc bụng Hàn Lạc ra trong thinh lặng, như thể có một lưỡi dao vô hình đang từng nhát từng nhát cắt nát cơ thể hắn.
Một nhát… hai nhát… ba nhát…
Ổ bụng, cơ hoành, lồng ngực.
Máu bắn tung tóe, nội tạng trào ra, ngay cả phần xương trắng trong vết chém ở ngực cũng lộ ra rõ ràng, máu tươi bắn cả lên mặt Tiêu Kiệt, nóng hổi và tanh nồng.
Hàn Lạc ôm lấy những vết thương gào khóc thảm thiết, mặt mũi vặn vẹo vì sợ hãi và đau đớn. “Anh Tiêu… cứu em… cứu em với…”
Cậu vươn tay về phía Tiêu Kiệt, nhưng chỉ một giây sau tiếng thét chợt im bặt.
Đầu của Hàn Lạc bay vọt lên, nơi cổ bị chém lìa trào ra dòng máu sủi bọt tăm như suối. Cái đầu của Hàn Lạc rơi lăn lóc đến bên chân Tiêu Kiệt, phô bày đôi mắt mở to hết cỡ, gương mặt vặn vẹo vì đau khổ và sợ hãi. Còn cái xác không đầu thì đổ ập xuống, không còn cử động.
Tiêu Kiệt chết lặng nhìn khuôn mặt đó, não bộ trống rỗng như thể đang chìm trong một cơn ác mộng. Lúc đó hắn thậm chí muốn tự tát mình một cái thật mạnh để tỉnh lại.
Nhưng khi hắn đưa tay lên mặt, thứ chạm phải lại là máu nóng, đặc dính.
Đúng như hắn đã lo sợ… chết trong game, là chết thật.
Suy đoán của hắn… hóa ra là sự thật.
Tiếng hét hoảng loạn của những thực khách vang lên khắp nhà hàng, nhưng Tiêu Kiệt chẳng còn nghe thấy gì nữa. Hắn đã chết lặng.
“Họ tên?”
“Tiêu Kiệt.”
“Tuổi tác?”
“Hai mươi tám.”
“Nghề nghiệp?”
“Giám đốc studio game.”
Viên cảnh sát ngồi đối diện hơi ngạc nhiên liếc nhìn hắn một cái rồi ghi lên giấy mấy chữ: lao động tự do.
“Anh có quan hệ gì với người chết?”
“Cậu ấy là nhân viên của tôi, là... bạn tôi.” Tiêu Kiệt đáp, giọng đau đớn. Đến giờ hắn vẫn chưa thể tin được Hàn Lạc đã chết. Cái thằng nhãi lúc nào cũng cười toe toét ấy, cái người anh em chí cốt dù studio đã tan rã vẫn không rời đi ấy.
Hắn vẫn còn nhớ rõ lúc Hàn Lạc nói sẽ ở lại:
“Chỉ cần còn em ở đây thì studio vẫn là studio, anh vẫn là sếp. Còn nếu em cũng đi, anh chẳng phải sẽ thành kẻ cô độc à? Đừng lo anh Tiêu, sau này em theo anh chiến đến cùng, tụi mình sẽ xây lại studio, làm lại từ đầu, một lần nữa huy hoàng hơn xưa!”
Khóe miệng Tiêu Kiệt khẽ cong lên nở một nụ cười buồn, nhưng dòng ký ức ấy nhanh chóng bị cắt ngang bởi câu hỏi tiếp theo.
“Anh có gì muốn nói về nguyên nhân cái chết của người bị hại không?”
Tiêu Kiệt ngẩng lên nhìn viên cảnh sát, mở miệng ra lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Chết trong game rồi chết thật ngoài đời? Nghĩ đến thôi cũng thấy nực cười. Liệu người ta có tin không? Hay lại tưởng hắn thần kinh?
Nhưng nếu không nói như vậy, thì còn cách nào khác?
Hay là cứ giả vờ ngây ngô?
Hắn còn đang do dự thì cửa phòng thẩm vấn bất ngờ bị đẩy ra.
Một người đàn ông mặc áo khoác đen bước vào.
“Được rồi đội trưởng Lý, từ giờ để tôi tiếp quản.”
Viên cảnh sát hơi khó chịu, nhưng khi thấy cục trưởng xuất hiện phía sau người đàn ông đó và gật đầu ra hiệu, anh ta đành nhăn mặt rời đi.
Cánh cửa đóng lại.
Người đàn ông áo đen ngồi xuống đối diện Tiêu Kiệt, tùy ý lật xem hồ sơ trên bàn, lắc đầu rồi ném nó sang một bên.
“Hút thuốc không?” Gã ta kia chìa ra một điếu.
Tiêu Kiệt lịch sự lắc đầu.
Gã áo đen cũng không bận tâm, nhét lại điếu thuốc vào hộp rồi khoanh tay tựa ghế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đau khổ cứng đờ của Tiêu Kiệt. Gã ta nhìn suốt mấy phút như thể muốn moi ra tất cả bí mật chỉ bằng ánh mắt.
Khi Tiêu Kiệt bắt đầu thấy khó chịu, gã ta vừa hay ngồi thẳng dậy.
“Cậu là hắn Tiêu đúng không? Để tôi đoán nhé, các hắn đã chơi một trò chơi nào đó.”
Trái tim Tiêu Kiệt đập hẫng một nhịp, ngẩng phắt đầu lên, linh cảm cho hắn biết, người này chắc chắn biết thứ hắn không biết.
“Đúng vậy, một trò tên là Cựu Thổ.” Hắn đáp rành rọt, mắt nhìn chằm chằm đối phương nhưng gã áo đen vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, không để lộ cảm xúc gì.
“Bạn của hắn đã chết trong game?”
Đến đây thì Tiêu Kiệt gần như chắc chắn gã ta biết rõ bí mật của trò chơi đó.
“Đúng, vậy ra cái chết của hắn ấy liên quan đến game đó sao?” Hắn hỏi ngược lại, cố tỏ ra như người ngoài cuộc.
Người kia nhếch môi, cười nhạt: “Không ai nói cho hắn biết trò đó có điều cấm kỵ à?”
“Cấm kỵ? Là cấm kỵ gì?” Tiêu Kiệt nhíu mày.
Gã áo đen không trả lời mà lại hỏi tiếp: “Vậy các hắn lấy mã kích hoạt game đó từ đâu?”
“Một người quen đưa cho.” Tiêu Kiệt đáp, trong đầu lập tức hiện ra cái bản mặt đắc ý của Lưu Cường.
“Người đó không nói gì với các hắn về trò chơi sao?”
“Không. Người đó chỉ bảo game này rất hay, sẽ thay đổi cuộc đời chúng tôi. Thực ra mấy lời đó người đó nói với Hàn Lạc, chính hắn ấy là người đem mã về.”
Người kia gật gù: “Xem ra quan hệ giữa hắn và ‘người quen’ kia chẳng tốt đẹp gì. Cậu trai trẻ, hắn rõ là bị chơi rồi.”
Chuyện này Tiêu Kiệt cũng đã lờ mờ đoán ra trên đường đến đồn. Lưu Cường đưa hai mã kích hoạt kia chắc chắn chẳng có ý tốt gì, thậm chí có thể là muốn họ chết quách trong trong chời.
Game có độ khó quá cao, nếu bước ra khỏi thôn tân thủ mà không biết hậu quả sau khi nhân vật chết thì chắc chắn toi mạng.
Chẳng qua hắn sống sót được là vì sau khi thấy Hàn Lạc chết mà không hồi sinh, hắn liền lập tức thoát game, mới may mắn thoát một kiếp.
“Lưu Cường...” Tiêu Kiệt lẩm bẩm cái tên đó, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh đi, nét mặt vặn vẹo vì tức giận.
Hắn nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Gã áo đen nhìn biểu cảm của hắn, dường như hiểu ra điều gì, khẽ thở dài rồi bắt đầu giải thích…