Trùng Nhiên 2003

Chương 63. Em và tướng quân cởi chiến bào (3)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Cái này có gì đáng xem? Anh đây chỉ là thẻ bình thường, chứ có phải mấy loại bạch kim của em đâu."

Khanh Vân lấy ví tiền từ trong túi quần ra, đưa thẻ ngân hàng cho cô.

Tần Mạn Mạn cầm ở trong tay nhìn nhìn: "Ồ, thì ra thẻ bình thường là dạng này."

Khanh Vân suýt chút nữa thì sặc chết, tức giận muốn giật lại.

Tần Mạn Mạn lại nhanh chóng nhét thẻ ngân hàng vào túi quần mình, hai tay giữ chặt túi quần, cười tủm tỉm nhìn cậu.

Khanh Vân ngơ ngác.

Đây là ý gì?

Giở trò?

Thu thẻ của cậu, không cho cậu đi mở tài khoản?

...

"Này nhóc?"

Tần Mạn Mạn kiêu ngạo hừ một tiếng, sau đó cầm lấy điện thoại bên cạnh, bấm một cuộc gọi.

"Cha, hợp đồng đậu tương tháng Chín, giúp con mở kho, hai vạn tệ, tính riêng..."

Khanh Vân vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô: "Em làm gì thế?"

Tần Mạn Mạn hai tay ôm cổ cậu, xinh xắn nói: "Được rồi, chúc mừng anh, anh đã hoàn thành mở tài khoản và xây kho rồi.

Cũng sẽ dựa theo ngày anh nói mà đóng."

Dứt lời, cô mở điện thoại ra, thêm vào sổ ghi chép.

Điện thoại di động thông minh i519 của SamSung, chủ yếu là thể hiện sự sang trọng, giá bán 15400 tệ.

Nhìn chiếc điện thoại di động này, Khanh Vân lập tức cạn lời: "Tần Mạn Mạn, em làm vậy hơi quá đáng rồi đấy, anh thật lòng với em, em lại giở trò với anh à?"

Đặt điện thoại xuống, Tần Mạn Mạn cười tủm tỉm đứng lên, khom lưng cúi người chạm trán cậu: "Dù sao nhà em cũng đang làm bảo hiểm giá bã đậu nành, coi như một phần tiền này của anh ở bên trong.

Vừa rồi anh cũng nghe thấy, hạch toán độc lập, đến lúc đó thắng hay lỗ đều do anh tự chịu."

Thấy Khanh Vân vẫn tỏ vẻ khó chịu, cô tiến tới hôn lên má cậu: "Anh ơi, anh là dựa vào con mắt của mình kiếm tiền, chứ không phải dựa vào thời gian của mình kiếm tiền.

Những động tác mang tính sự vụ này cũng không cần quá để ý.

Kết toán cuối cùng là em và anh thanh toán, hay là công ty giao hàng kỳ hạn và anh thanh toán, có gì khác nhau sao?"

Khanh Vân bị chọc tức bật cười: "Sao lại không có khác nhau? Công ty giao hàng dám không trả tiền cho anh chắc!"

...

Mấy năm cứ vẽ vời theo kiểu đó, mẹ kiếp, mình nhất thời hồ đồ!

Sao lại giao thẻ ngân hàng ra!

Giao ra rồi, còn có thể lấy lại được sao?

Đầm nước Đào Hoa sâu ngàn thước, cuộc đời của cậu vừa mới bắt đầu.

Bà vợ giống như quản gia, mấy chục năm sau này sống thế nào đây!

Tần Mạn Mạn rất hào phóng phất phất tay: "Yên tâm, tiền của anh ở chỗ em một xu cũng không thiếu."

Khanh Vân biết mình thua rồi.

Nhất thời có thể an nhàn, ăn cơm ngồi ở bàn trẻ con.

Thấy mặt cậu ủ rũ, cô cười khanh khách không ngừng: "Được rồi! Trong ví anh còn lại bao nhiêu?"

Khanh Vân tức giận liếc cô một cái, cũng đưa ví tiền tới: "Còn lại 20 tệ."

Tần Mạn Mạn nghiêng đầu suy nghĩ, lấy ra 300 tệ từ ví tiền của mình, nhét vào ví tiền của cậu, trả lại:

"Bình thường anh cũng không có chi tiêu gì, nhiều nhất chỉ là liên hoan, phòng ngủ của anh có 6 người, nếu như liên hoan, mỗi người 50 tệ cũng đủ."

Khanh Vân có chút mếu máo.

Bình quân mỗi người 50 tệ, đối với học sinh cấp ba đầu thế kỷ mà nói là một bữa ăn xa xỉ.

"Em quá đáng thật đấy!"

...

"Quá đáng sao?" Tần Mạn Mạn làm bộ muốn rút ra một tờ Mao Trạch Đông.

Khanh Vân vội vàng bảo vệ ví tiền, bi phẫn nhìn cô: "Em! Em còn chưa phải bạn gái của anh mà dám như vậy! Nếu thật sự là bạn gái của anh, anh còn sống thế nào?"

Tần Mạn Mạn bĩu môi: "Nói chuyện phải có lương tâm! Anh có biết trong ví bố em có bao nhiêu không?"

Khanh Vân trợn trắng mắt.

Cậu làm sao biết được!

Tần Mạn Mạn xòe bàn tay ra trước mặt cậu, xòe năm ngón tay: "50 tệ, mẹ em cho ông ấy 50 tệ. Em cho anh 300 tệ, anh còn có ý kiến gì?"

Khanh Vân lập tức trợn tròn mắt.

"Bố em? Đường đường là chủ tịch tập đoàn Hậu Phác? Trong ví tiền chỉ có 50 tệ? Ồ, anh hiểu rồi, ông ấy quẹt thẻ đúng không?"

Tần Mạn Mạn lắc đầu: "Ông ấy không có ví tiền, trên người chỉ có 50 tệ tiền mặt, để phòng nửa đường hết thuốc lá thì mua."

"Anh không tin! Đùa gì vậy! Bố vợ không có xã giao à?"

Khanh Vân thật không tin.

Cậu cũng đâu phải chưa từng ở chung với cha vợ hờ!

Hoặc là Tần Mạn Mạn vì "tuyển dụng" mà lừa cậu, hoặc là...

Cậu đột nhiên giống như hiểu ra cái gì.

Tần Thiên Xuyên nhất định có quỹ đen!

...

Tần Mạn Mạn nghe vậy bĩu môi: "Xã giao thuộc về hành vi công ty, tại sao ông ấy phải bỏ tiền? Có người thanh toán sau đó đến công ty thanh toán."

Khanh Vân nhịn một chút, vẫn không vạch trần trò của cha vợ trước mặt cô.

Thuận tiện cho người, chính mình cũng thuận tiện mà.

Lúc này, cậu cũng đột nhiên hiểu được hàm nghĩa chân chính của câu "Tôi chưa từng chạm vào tiền của Jack Ma", đối với tiền, tôi không có hứng thú".

Ở trước mặt Tần Mạn Mạn, cậu chỉ có thể biểu thị mình nông cạn.

"300 tệ này, em sẽ tự lấy từ thẻ của anh."

Khanh Vân biết, cô là đang chiếu cố lòng tự trọng của mình.

Nhưng cậu sửng sốt không thốt nên lời cảm ơn.

Tần Mạn Mạn lúc này đắc ý vừa lòng, rất hài lòng với thành quả chiến đấu hôm nay.

Còn chưa xác định quan hệ, không chỉ lấy được thẻ ngân hàng, còn tạo ra quy củ sau này.

Hoàn mỹ!

Cô duỗi cái lưng mệt mỏi: "Đi thôi, nên nghỉ trưa rồi, anh ơi, một tấc thời gian một tấc vàng!"

"Một khắc đáng ngàn vàng đêm xuân..." Khanh Vân sâu kín nói tiếp một câu.