Trùng Nhiên 2003

Chương 67. Tơ lòng rối bời (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tần Mạn Mạn nắm chặt bút trong tay, vội vàng giải thích: "À? Không có mà... Ơ, tớ thử kem dưỡng da xem có bị dị ứng không ấy mà, bôi lên sau tai nên cậu mới ngửi thấy hả?"

Nghe vậy, đám Quan Tiểu Hà đứng hóng chuyện phía trước tỏ vẻ thất vọng, lại chẳng có chuyện gì để hóng rồi.

Nhìn đôi giày mới trên chân Khanh Vân, họ cũng hiểu ra, hóa ra hai người này trưa nay đi mua sắm, thảo nào chạy nhanh thế.

Họ cũng lười hỏi Tần Mạn Mạn dùng loại kem gì, hiệu quả ra sao.

Đồ Tần Mạn Mạn dùng, phần lớn họ đều không nỡ mua, dù sao thì cũng có nhiều lựa chọn thay thế mà, tội gì phải mua đồ đắt tiền.

Đường Thiến Ảnh "ồ" một tiếng rồi quay đầu làm việc của mình.

...

Tần Mạn Mạn thấy đã qua mặt được thì tự nhiên sẽ không nói gì thêm.

Nhưng khi quay đầu lại thấy Khanh Vân đang uống nước ừng ực, cô liền bực mình.

"Đồ xấu xa! Suýt nữa bị người ta phát hiện!" Tần Mạn Mạn hằn học viết lên giấy.

Khanh Vân liếc nhìn chiếc cổ trắng ngần của cô, cười trừ, đáp lại: "Nhưng có ai phát hiện ra đâu? Vợ à, chiêu của em hay thật đấy, không để lại chút dấu vết nào luôn."

Tần Mạn Mạn kiêu ngạo hừ một tiếng, lại lén đá cậu một cái, tiếp tục viết: "Ai là vợ anh! Tối nay ngủ giường mình!!!"

Vốn đã quen hưởng thụ, Khanh Vân đương nhiên không chịu, ra sức tranh cãi trên giấy.

Đùa à!

Em đường đường chính chính ôm người ta ngủ đấy chứ!

Hơn nữa, là một đứa con của nhà nông, vui lên thì trồng chút gì đó, có sao đâu?

Hai người lén lút cãi nhau trên giấy, nhưng biểu cảm trên mặt lại tố cáo tất cả.

Mấy người xung quanh cũng biết đây là trò đùa nghịch của mấy cặp đôi học sinh, ai nấy đều cười tủm tỉm nhìn hai người.

Còn Đường Thiến Ảnh ngồi bên cạnh thì liếc nhìn cổ Tần Mạn Mạn, trong lòng thấy khó chịu.

Kem dưỡng da ư?

Hừ!

Tưởng chị đây không biết gì chắc!

...

Mạn Mạn à Mạn Mạn, cậu quên rồi à, cái kem che khuyết điểm của CPB ấy, sinh nhật tớ cậu còn tặng tớ một hộp để che quầng thâm mắt đấy!

Bôi lên có hiệu quả gì, qua mắt được tớ chắc?

Người khác không biết giữa trưa hai người ở khách sạn làm gì, bạn thân như tớ đây lạ gì!

Nghĩ đến việc hai người có thể vừa mới lăn lộn trên giường, Đường Thiến Ảnh lại thấy chua xót.

Đáng lẽ mình phải chúc phúc mới đúng chứ?

Nhưng...

Tớ không cam tâm!

Đường Thiến Ảnh bực bội xoay bút, lật quyển truyện tranh trong tay một cách vô thức.

"Reng reng reng..."

Tiếng chuông vào tiết học đầu tiên buổi chiều vang lên, Đường Thiến Ảnh thu lại những suy nghĩ vẩn vơ, nhìn ra phía cửa lớp.

Tiết vật lý này chắc là đổi sang học tiếng Anh rồi nhỉ?

Tiết tiếng Anh buổi sáng bị chiếm mất, theo lý thì tiết này phải trả lại cho môn vật lý chứ.

Nhưng kỳ lạ thay, trên bục giảng lại chẳng có ai.

Giáo viên ở các trường khác thường sẽ vào lớp ngay khi tiếng chuông vừa dứt, nhưng ở trường Tứ Trung thì không phải vậy.

Các thầy cô luôn đến lớp trước vài phút.

...

Đặc biệt là lớp 12, mấy phút cũng đủ để học sinh hỏi được hai ba câu rồi.

Đến giờ rồi mà giáo viên vẫn chưa tới.

Lẽ nào...

Được học thể dục?

Đường Thiến Ảnh lắc đầu, xua đi cái suy nghĩ vớ vẩn này.

Thể dục...

Chỉ có thể đợi đến khi lên đại học thôi.

Cô chán chường quay đầu lại thì vô tình thấy cô giáo tiếng Anh Triệu Tuyết Mai đang đứng sau lưng Khanh Vân, dường như đang nhìn trộm cái gì đó.

"Ồ~~~! Hiếm có đấy! Bạn Khanh Vân của chúng ta lại chủ động làm bài tập tiếng Anh rồi kìa! Tôi thật sự thấy vinh dự quá đi!"

Câu nói của Triệu Tuyết Mai vang lên trong lớp, kéo theo một tràng cười.

Học sinh đội tuyển, ai nấy cũng có vấn đề, mỗi người một kiểu.

Nhưng có một tật chung, đó là các môn xã hội đều yếu.

Dù sao thì họ phải tập trung vào các môn thi tuyển, nên kiến thức nền tảng không được vững chắc cho lắm.

Học sinh đội tuyển khi chuyển sang ôn thi đại học thì chủ yếu là bù đắp các môn xã hội.

Chỉ là mọi người không hiểu, vì sao hôm nay cô Triệu Tuyết Mai lại chua ngoa như vậy?

...

Không giống với hình tượng "Diệt Tuyệt Sư Thái" của cô chút nào!

Khanh Vân gãi đầu, ngượng ngùng cười.

Triệu Tuyết Mai hừ một tiếng, lườm cậu một cái rồi mới bước lên bục giảng.

"Bài kiểm tra tiếng Anh của đợt thi thử thứ hai, trưa nay chúng tôi đã chấm xong rồi, ở đây tôi xin chúc mừng cả lớp, lớp ta có 36 bạn tham gia, điểm trung bình là 134,87.

Có 35 bạn trên 135 điểm, người cao điểm nhất là Đường Thiến Ảnh, 149 điểm.

Còn người thấp điểm nhất thì tôi xin phép không đọc tên bạn nam ngồi cạnh Tần Mạn Mạn."

Cả lớp nghe vậy liền cười ồ lên, ngay cả Tần Mạn Mạn cũng không nhịn được mà gục xuống bàn cười sằng sặc.

Khanh Vân có hơi buồn bực, chi bằng cô đọc thẳng tên cậu ra luôn đi!

"Lớp trưởng lên phát bài kiểm tra."

Đường Thiến Ảnh có chút không muốn nhúc nhích.

Lúc này, cô không hề tò mò muốn biết cậu được bao nhiêu điểm.

Là 114 điểm hay không phải 114 điểm, thì có liên quan gì đến cô đâu?

Nhưng cô lại không thể không làm.

Cô tùy ý chia bài kiểm tra, nhờ mấy bạn tổ trưởng giúp đỡ.

Khi nhận được bài kiểm tra, việc đầu tiên mọi người làm là tìm xem trong tay mình có bài của Khanh Vân không.

...

Những chuyện Đường Thiến Ảnh không hứng thú, họ lại rất hứng thú.

Họ biết rõ, Khanh Vân có đạt được thành tích "kiểm soát điểm số chính xác" hay không thì phải xem môn này.

Vương Tử Hào điên cuồng tìm kiếm nhưng không thấy, đành tội nghiệp nhìn những người khác.