Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Khóe miệng Tần Mạn Mạn cong lên, gã đàn ông thối này tuy xấu tính, nhưng thật thà.
"Anh à, em không có ý trói buộc anh đâu, em chỉ muốn nói lên suy nghĩ của mình thôi. Em muốn nói là kiếm tiền không cần phải vội, chúng ta tập trung vào mâu thuẫn chính được không?"
Cô trở mình, đầu tựa lên ngực cậu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hiện tại, đối với tương lai của hai chúng ta mà nói, kết quả thi đại học của anh mới là quan trọng nhất, không có gì so sánh được đâu.
Anh à, em yêu anh. Cho nên, dù chúng ta chưa chính thức yêu nhau, em vẫn muốn làm mọi điều mà một người bạn gái nên làm cho anh.
Nhưng anh đừng nghĩ rằng em sẽ dễ dãi trong chuyện hợp đồng nhé.
Em cũng có lý tưởng của riêng mình, em không muốn chuyện tình cảm ảnh hưởng đến nó, bởi vì thời gian tuổi trẻ của người làm nghiên cứu khoa học rất ngắn ngủi.
Nếu anh thắng, em không dám chắc em sẽ từ bỏ ước mơ của mình, nhưng em sẽ dành nhiều thời gian hơn cho anh.
Bởi vì anh là chồng tương lai của Tần Mạn Mạn này.
Nếu anh thua, em cũng không dám chắc em sẽ từ bỏ anh, có lẽ em sẽ nghe theo trái tim mình, nhưng chúng ta cũng sẽ đánh mất những khoảnh khắc đẹp nhất.
Thậm chí...
Đến lúc đó, em thật sự sẽ coi anh như trai bao.
Anh cũng biết đấy, em cũng là con nhà giàu mà, những gì người ta làm được, em cũng làm được, chỉ là em không muốn thôi.
Một khi anh đã bước vào cuộc đời em, thì đừng hòng trốn thoát!"
...
Trong lòng Khanh Vân mềm nhũn, cậu đưa tay ôm lấy eo cô.
Nhưng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Càng nghĩ cậu càng muốn chửi thề.
Quá sòng phẳng!
Mẹ kiếp, đây chính là câu chuyệ "Tổng tài bá đạo ái muội với tôi"?
Cậu vỗ một cái vào cái mông cong vút kia, thấy cô trừng mắt, lại vội vàng xoa nhẹ.
Tần Mạn Mạn liếc xéo cậu, cô biết tỏng việc mình nói cậu là "trai bao" đã làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, nên cũng kệ cho cậu làm càn, tiếp tục nói:
"Cho nên, anh à, đến lúc đó nếu anh thua, đừng trách em, bởi vì... chính anh đã thuyết phục em vào hôm qua, và em đã cho anh cơ hội rồi.
Đàn ông nói là làm, em tin anh sẽ làm được.
Sau này nếu có hận, thì em sẽ hận anh, em sẽ hận anh vì sao không cố gắng nắm bắt lấy nó.
Vậy nên, đổi vị trí cho nhau mà nói, nếu anh là em, anh có đồng ý không?"
Khanh Vân ngơ ngác lắc đầu.
Từ khi sống lại đến giờ, cậu vẫn luôn có chút oán hận với Tần Mạn Mạn.
Bây giờ cậu đã hiểu, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao kiếp trước trong mắt Tần Mạn Mạn vẫn luôn có tình cảm với cậu, nhưng cuối cùng lại thành ra dây dưa cả đời.
Thật ra kiếp trước, Tần Mạn Mạn đã cho cậu rất nhiều cơ hội.
...
Nếu cậu thành công từ khi còn trẻ và không tự ti...
Thì Tần Mạn Mạn còn nghiên cứu khoa học cái nỗi gì!
Con cái chắc đã có mấy đứa rồi ấy chứ!
Cậu nhìn người đẹp trong ngực thật sâu, ánh mắt Tần Mạn Mạn lấp lánh như những vì sao và tràn ngập hình bóng của cậu.
Được thôi, kiếp này chúng ta đừng ai trốn chạy nhé.
"Anh sai rồi, kế hoạch kia hủy bỏ đi."
Sai thì nhận.
Khởi động muộn hơn một chút cũng không sao, dù sao nửa cuối năm thời cơ sẽ tốt hơn.
Hơn nữa mô hình này một khi đã được sử dụng, nhiều nhất chỉ hai ba lần là người ta sẽ hiểu và bắt chước theo ngay.
Nghe vậy, Tần Mạn Mạn đưa ngón tay chọc chọc vào cơ ngực cậu, ngẩng đầu lên vẻ kiêu ngạo: "Anh thấy em có ngoan không? Anh sai rồi, em không hề khóc lóc ầm ĩ với anh, ngược lại còn nói lý lẽ với anh."
"Ừ ừ ừ, vợ anh là nhất." Khanh Vân tiến tới hôn vành tai cô.
Tần Mạn Mạn đắc ý hừ một tiếng: "Kế hoạch không cần hủy bỏ, em cần thời gian suy nghĩ, với lại em phải hỏi ý kiến bố em nữa.
Em không hiểu mô hình này của anh, nhưng bố em chắc chắn sẽ hiểu."
Thấy Khanh Vân ngơ ngác, cô cười: "Thương trường như chiến trường, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhỡ bị người khác cướp mất thì sao?
Có cơ hội thì phải nắm bắt lấy, bố em năm xưa cũng đánh bại đối thủ như vậy đó."
...
Khanh Vân biết rõ lịch sử phát triển của Tần Thiên Xuyên cũng phải thừa nhận, bố vợ tương lai của cậu quá giỏi trong việc nắm bắt thời cơ.
Thấy cậu gật đầu, Tần Mạn Mạn liền nghiêm mặt, hung dữ nói: "Bây giờ chúng ta nói chuyện khác."
"Chuyện gì?"
"Anh vừa mới quát em! Chúng ta còn chưa yêu nhau mà anh đã dám quát em!"
Khanh Vân nghe thế thì giật mình, chỉ đành xin lỗi mong cô nàng bỏ qua.
Thật ra Tần Mạn Mạn không quá để ý, chỉ muốn cảm giác được chìu chuộng qua lời xin lỗi của cậu.
Đùa nghịch xong, hai người bắt đầu ôm nhau nghỉ ngơi.
Giờ nghỉ trưa kết thúc, hai người lại về trường.
…
"Mạn Mạn, sao mặt cậu đỏ thế?"
Quan Tiểu Hà ngồi bàn trên nhìn Tần Mạn Mạn mặt mày đỏ bừng, không ngừng dùng bìa quạt phe phẩy, ngạc nhiên hỏi.
Tần Mạn Mạn hoảng hốt, hai tay véo mạnh vào cánh tay cậu ngồi bên cạnh: "Không... Chạy nhanh quá."
Đường Thiến Ảnh tỏ vẻ đã nhìn thấu tất cả, chế nhạo: "Ồ... Chạy nhanh quá à? Hai người giữa trưa đi làm gì thế?
...
Ơ? Tiểu Vân Tử, sao cậu cũng đổ mồ hôi nhiều vậy?"
Mọi người xung quanh đều tỏ vẻ hóng hớt nhìn hai người.
Tần Mạn Mạn hừ một tiếng: "Giữa trưa bọn tớ trốn ở chỗ vắng vẻ tâm sự, được chưa!"
Nghe Nữ vương nói vậy, mọi người bỗng thấy chẳng còn gì thú vị.
Nói những lời của họ, khiến họ không còn gì để nói.
Chán!
Đám Quan Tiểu Hà "xì" một tiếng, liền quay đầu chuẩn bị bài.
Tần Mạn Mạn vừa thở phào nhẹ nhõm thì Đường Thiến Ảnh lại khịt khịt mũi, kỳ lạ hỏi:
"Mạn Mạn, cậu dùng nước hoa à? Sao tớ ngửi thấy mùi hoa quế?"