Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Động tác đột ngột khiến Tần Mạn Mạn không kịp đề phòng, theo bản năng một tay ôm lấy cổ cậu, một tay che cái miệng nhỏ nhắn của mình.
Cậu ném Tần Mạn Mạn vào trong chăn, liền đè lên.
Tần Mạn Mạn lập tức trợn tròn hai mắt, nhìn đôi mắt nóng bỏng của cậu, hai tay không biết nên đặt ở trước ngực cậu, hay là nên vòng ở sau ót cậu.
Khanh Vân hung tợn nhìn cô: "Tần Mạn Mạn, anh cảnh cáo em, đừng đùa với lửa nữa, anh sắp không nhịn được nữa rồi!"
Khanh Tiểu Vân và Tần Tiểu Mạn chào nhau.
Vẻ mặt Tần Mạn Mạn vốn muốn cười lập tức ngây dại.
Khanh Vân cũng không dừng lại, bàn tay to bắt đầu "làm loạn": "Tỷ lệ thân trên và thân dưới của em rất hoàn mỹ, là 5:8, hơn nữa là dáng người quả lê tiêu chuẩn, cũng là loại anh yêu nhất.
Vòng một em cậu là 78 centimet, vòng ba là 100 centimet, 80E, cho nên áo lót rất dễ bẩn, lúc ăn cơm, vụn cơm không cẩn thận rơi xuống, chắc chắn là rơi trên ngực chứ không phải trên bàn."
Tần Mạn Mạn khẽ kêu lên một tiếng, sau đó răng ngọc khẽ cắn môi đỏ, thở hổn hển.
Thân thể run rẩy không kìm được cong lên, đôi mắt hạnh tràn đầy nước.
"Vòng eo là 59 centimet gần một thước tám, vòng mông là 98 cm, mông chữ C rất chuẩn, tất cả đàn ông thấy đều sẽ yêu thích không buông tay."
Tần Mạn Mạn đỏ bừng mặt, muốn kéo tay cậu ra, nhưng kéo không nổi.
Lại muốn đi che miệng của cậu, lại phát hiện mình căn bản không có sức lực nâng cánh tay lên, chỉ đành phải che khuôn mặt nhỏ nóng hổi, tùy ý để cậu "làm càn".
...
"Chân của em dài 110 centimet, đứng cao 179 centimet, ngồi cao 91 centimet, dựa theo chỉ số dài chân của Mã thị, là chiều dài chân hoàn mỹ nhất.
Hơn nữa dáng chân rất đẹp, là tiêu chuẩn 'năm khép bốn hở'.
Em như vậy mà không có hương vị phụ nữ, vậy ai dám có hương vị phụ nữ?"
Chóp mũi Khanh Vân cọ lung tung trên người cô, sau đó xoay người nằm bên cạnh thở hổn hển.
"Cho nên, anh thật sự nhịn rất vất vả."
Quay đầu nhìn cậu mặt mũi đỏ bừng, Tần Mạn Mạn mím môi cười.
Cô kéo cánh tay cậu, nghiêng người gối lên sau cổ.
Trán đặt trên ngực cậu, dùng tóc của mình nghịch ngợm gãi cằm cậu, cô tinh nghịch nói: "Anh có thể không cần nhịn."
Dứt lời, cô lại đỏ mặt ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Khoang trước không nghe thấy đâu."
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai, Khanh Vân cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt, cậu vô thức nuốt nước bọt.
Chết tiệt!
Khinh thường ai vậy!
Chơi trò tâm cơ với ông đây đúng không!
Anh thừa nhận, anh 38 tuổi không đấu lại em 17 tuổi, kiếp trước bị em đùa bỡn trong lòng bàn tay, cả đời vì em nhớ nhung.
Nhưng em, tuyệt đối không phải đối thủ của anh!
...
Khanh Vân đột nhiên ngồi dậy, khiến Tần Mạn Mạn giật nảy mình.
Đôi mắt đẹp của cô đảo quanh liếc cậu một cái, sau đó hai tay vươn ra ôm lấy cổ cậu, cũng không nói gì nhìn cậu.
Hai ngày nay ở chung, cô rất rõ ràng, cái tên xấu xa này sẽ "ăn" bộ dáng này của cô.
Nhưng điều khiến cô không ngờ tới là Khanh Vân không thuận thế ôm eo cô, trong hai mắt lạnh như băng, chỉ nhìn cô.
"Anh ơi, anh sao vậy?" Tần Mạn Mạn vội vuốt ve khuôn mặt cậu, dịu dàng hỏi.
Đây là lần đầu tiên Khanh Vân nổi nóng với cô, cô có chút sợ hãi, cũng có chút chột dạ.
Sẽ không phải chơi quá trớn đấy chứ?
Khanh Vân nghiến răng, để gân xanh trên cổ mình co giật, sau đó mặt mũi tràn đầy giận dữ mở miệng:
"Tần Mạn Mạn, em coi anh là trai bao của quán bar sao? Ha! Cũng đúng, đám phú nhị đại các em rất biết chơi mà!"
Nụ cười của Tần Mạn Mạn cứng đờ trên mặt, đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc.
Cô chỉ muốn trêu chọc cậu mà thôi, làm sao lại biến thành như vậy.
Khanh Vân đầy phẫn uất: "Anh muốn cả đời! Dù em và anh 80 tuổi, dù anh chỉ uống thuốc mới 'cứng' được, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh vẫn muốn 'làm' với em.
Bây giờ thì sao? Em đang làm gì!
Em căn bản không coi trọng ước định của chúng ta!
Chúng ta còn không phải là người yêu!
...
Ý em là gì? Chỉ là tình một đêm thôi sao?
Xin lỗi, em như vậy, anh có yêu cũng không cần!"
Nhìn chàng trai "hoang dã" trước mắt, Tần Mạn Mạn cười.
Tươi tắn mà đoan trang.
"Anh ơi, chúc mừng anh thông qua khảo nghiệm."
Khanh Vân phối hợp làm ra vẻ mặt đờ đẫn, cánh tay vốn vung lên dừng ở không trung.
Phong cách "gào thét" của Mã Cảnh Đào, có lẽ cậu đã "xuất sư" rồi.
Tần Mạn Mạn kéo tay cậu xuống, sau đó chỉ vào góc phòng: "Ở đó có một cái camera, bây giờ anh có thể vẫy tay chào bố em."
"Bố..." Cậu cứng ngắc chậm rãi quay đầu, cười còn khó coi hơn khóc.
"Đồ ngốc! Lừa anh đấy! Căn bản không bật!" Tần Mạn Mạn lấy gối đầu ra, lộ ra một cái nút, cười khanh khách, trong mắt tràn đầy giảo hoạt.
Thấy cậu hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm, cô lại lạnh lùng nói: "Nhưng, em cũng có thể bật bất cứ lúc nào."
Khanh Vân thầm mắng một tiếng, bà cô này đúng là 800 cái tâm nhãn, toàn bộ lấy ra đối phó cậu.
Cậu phối hợp nặn ra một nụ cười.
Tần Mạn Mạn tự giác đã nắm chắc tình hình, liền kéo cậu nằm xuống: "Chúng ta bây giờ tâm bình khí hòa nói chuyện."
Cô ghé đầu lên ngực cậu: "Anh ơi, em hỏi anh, vừa rồi em không cho anh đi mở tài khoản, anh có cảm thấy em rất bá đạo không?"
...
Khanh Vân cười lạnh trong lòng, đáp lại một câu: "Có chút."
Chuyện vừa xảy ra thì thôi không nói, chơi trò đánh trống lảng đúng không?