Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nói xong, ông cười: "Dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà, bác cũng muốn chứng kiến khoảnh khắc cháu trưởng thành.
Cháu đừng ngại gì cả, với người ngoài, chúng ta có thể nói là nhận cháu làm con nuôi."
Khanh Vân còn chưa kịp nói gì thì mắt Tần Mạn Mạn đã sáng lên, vội ôm lấy tay ông lắc lia lịa: "Đúng đó, anh hai! Chúng ta cùng nhau trưởng thành!"
...
Tần Mạn Mạn hận không thể hôn ba mình một cái, làm quá đẹp!
Khanh Vân xuất hiện cùng nhà họ Tần, đây là thái độ công khai của nhà họ Tần, mọi tin đồn nhảm nhí sẽ tự tan biến.
Còn Đường Thiến Ảnh thì hơi phiền phức, chuyện này có thể đả kích cô ta, chứ không thể làm cô ta tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng Tần Mạn Mạn cũng không để bụng lắm.
Đường Thiến Ảnh vẫn còn tác dụng, phải đợi đến khi thi đại học xong rồi mới giải quyết.
Cô vẫn chưa quyết định có dùng phao chống nước hay không, hơn nữa chuyện thi đại học ai mà nói trước được?
Lỡ anh ấy sơ sẩy thì sao?
Lúc này trong lòng Khanh Vân có cả đàn lạc đà không bướu chạy qua.
Lúc này có phải nên nói câu: "Nghĩa phụ ở trên, từ nay con nguyện theo nghĩa phụ, vào sinh ra tử, không chối từ, giúp nghĩa phụ cùng gây dựng sự nghiệp lớn!" không nhỉ?
Rồi khi mình vào làm ở tập đoàn Hậu Phác thì nói thêm một câu: "Phụ thân đừng lo, chư hầu ngoài quan ải, con coi như cỏ rác; nguyện dẫn quân hùng mạnh, chém đầu chúng treo ở cổng thành."
Khỉ thật.
Tần Thiên Xuyên chơi một ván như vậy, thì Đường Thiến Ảnh còn làm ăn gì nữa.
Lão tặc! Dám khinh tôi!
Tình thế ép buộc.
Khanh Vân cũng không thể cãi lại Tần Mạn Mạn.
Trần Uyển bảo, đã nhận thì phải nhận cho trót, bảo Khanh Vân gọi bố mẹ luôn một thể.
Nhưng sau khi gọi xong, cậu vẫn lo lắng nói: "Bố, mẹ, đến lúc đó có thể dẫn chị con đi cùng không?
...
Bố mẹ chị ấy biết chuyện này, để thành toàn cho chúng con, họ đã hoãn chuyến bay về nước, để thầy Lê dẫn chúng con..."
Sau khi nghe cậu giải thích, Tần Mạn Mạn cũng hiểu ra mọi chuyện, bĩu môi buông tay đang véo hông cậu ra.
Lại bị cậu chiếm tiện nghi rồi!
Cô cũng không thể làm cái kiểu rõ ràng có bố mẹ mà Đường Thiến Ảnh vẫn phải đi cùng giáo viên chủ nhiệm được.
Nói cho cùng, vẫn là cô chậm chân.
Giờ giành được đến nước này là tốt lắm rồi.
Tần Mạn Mạn cười lạnh trong lòng.
Đường Thiến Ảnh, giỏi lắm!
Giỏi thật đấy!
Nghỉ hè mà cũng chạy đến nông thôn tìm anh ấy, còn đúng lúc gặp ông nội anh ấy bệnh nặng.
Tần Thiên Xuyên gật đầu: "Phải thế chứ, Thiến Ảnh là đứa trẻ trọng tình nghĩa."
Nói xong, ông nháy mắt với Khanh Vân: "Chắc con không biết, nhà chị con làm hàng xóm của bố được mười năm rồi, hai nhà thân nhau lắm."
Trần Uyển cũng cười nói: "Để mẹ với Thiến Ảnh đi cùng con vào lễ đường cũng không sao. Mẹ với mẹ nó thân nhau lắm, lát nữa mẹ gọi cho mẹ nó."
...
Chỉ cần lương tháng đạt đến một mức nhất định, người ta sẽ quên mất sự tồn tại của ngày cuối tuần.
...
Huống chi là chủ tịch của một tập đoàn?
Tần Thiên Xuyên rõ ràng không có khái niệm cuối tuần, ông để Trần Uyển đưa hai đứa đi khám, còn mình thì bật chế độ làm việc trên xe.
Khanh Vân sống đến hai đời cộng lại cũng không biết rằng bệnh viện Kim Tạp Hoa Tây lại có dịch vụ khám sức khỏe.
Trước đây cậu chỉ nghe nói bệnh viện này cao cấp cỡ nào, nhưng sau khi được dẫn đi chào hỏi một loạt các trưởng khoa, cậu cũng phải cảm thán một câu:
Đây chính là sức mạnh của đồng tiền.
Trước đây cậu bị sỏi mật, phải tốn gần trăm tệ tiền khám mới xin được một cái hẹn khám của chuyên gia bệnh viện Hoa Tây, kết quả chưa được một phút đã bị "mời người tiếp theo" rồi.
Không ngờ Trần Uyển cũng giật mình: "Viện trưởng Thạch, hôm nay là sao vậy?"
Tuy tập đoàn Hậu Phác đã đổ rất nhiều tiền vào việc xây dựng bệnh viện Kim Tạp này.
Nhưng bà tự nhận không có nhiều mặt mũi đến mức một buổi khám sức khỏe lại làm phiền đến các trưởng khoa, còn ở đây chờ sẵn như thể đang đợi lệnh.
Viện trưởng Thạch cười khổ, nhỏ giọng nói: "Trần tổng, đừng hỏi, đừng nghe ngóng, khám xong rồi về nhanh đi.
Lát nữa ở đây có cuộc họp về phòng chống lây nhiễm và cuộc họp điều động viện trợ, Trần tổng dạo này đừng đến bệnh viện làm gì."
Mấy bà vợ lắm tiền này đến bệnh viện đâu chỉ để khám bệnh.
Phần lớn là để giao lưu thôi.
Tất nhiên, làm đẹp cũng là chuyện thường.
Trần Uyển nghe thấy từ "lây nhiễm" thì bỗng nhớ ra gì đó, bà tặc lưỡi rồi nói với hai người: "Đi thôi, nhanh lên còn về."
...
Quên mất vụ cảm cúm lạ rồi.
Khanh Vân và Tần Mạn Mạn cầm tờ kiểm tra sức khỏe đi theo y tá trưởng viện trưởng Thạch dẫn đường, đi hết phòng này đến phòng khác.
Trung tâm khám sức khỏe của bệnh viện Hoa Tây dùng chung một tòa nhà với bệnh viện Kim Tạp, quanh năm chật kín người.
Nhưng bệnh viện Kim Tạp có khu khám riêng.
Khi trung tâm khám sức khỏe quá tải, họ sẽ sắp xếp cho bệnh nhân sang bệnh viện Kim Tạp khám.
Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, dù sao thiết bị của bệnh viện Kim Tạp để không cũng phí.
Tất nhiên, khách hàng của bệnh viện Kim Tạp sẽ được hưởng dịch vụ VIP, không cần xếp hàng ở bất cứ hạng mục khám nào, nếu không thì cũng có lỗi với mấy chục vạn tệ phí thường niên.
Thứ Bảy là ngày trung tâm khám sức khỏe đông nghịt người, nhưng có y tá trưởng dẫn đường, hai người cũng không tốn mấy công sức để khám xong.