Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thật lòng mà nói, trong dự tính của Trần Phàm, việc mở khu trải nghiệm chỉ là giải pháp tạm thời trước khi giải tỏa.
Nếu mở rộng quy mô quá lớn thì không đáng.
Đặc biệt là một số địa điểm yêu cầu khá cao về mặt trang trí, chi phí sẽ tăng lên rất nhiều.
Điều này Trần Phàm không chấp nhận được.
Nhưng Trần Phàm lại thấy lời Đinh Điểm nói cũng có lý.
Muốn việc kinh doanh phát đạt bền vững thì phải phục vụ cả khách hàng nam và nữ.
Vì vậy Trần Phàm suy nghĩ một hồi rồi nói với Đinh Điểm.
"Hai tòa nhà này, một tòa cứ xây sân tennis và cầu lông, cộng thêm khu nghỉ ngơi cho khách."
Đinh Điểm ghi lại vào sổ, rồi hỏi: "Còn tòa nhà kia thì sao?"
Trần Phàm cười: "Tòa nhà còn lại cô thiết kế cho tôi thành khu trải nghiệm nhà ma."
Theo Trần Phàm thấy, trang trí nhà ma đơn giản nhất, đúng là ít vốn làm lớn.
"Nhà ma?"
Đinh Điểm có chút bất ngờ: "Thứ này... cần thiết kế sao?"
"Tôi là nhà thiết kế, không phải người lên cốt truyện nhà ma."
Trần Phàm vội nịnh nọt: "Chẳng phải cô từ nước ngoài về sao, nghĩ cách đi, tôi biết cô chắc chắn có cách."
Đinh Điểm cạn lời: "Cái này là lấn sân rồi đấy, theo tôi biết, ngoài hù dọa, nhà ma còn cần cốt truyện nữa..."
Trần Phàm đành nói: "Vậy cô cứ xây những chỗ khác trước đi, thiết kế nhà ma cứ gác lại. Đến lúc đó tôi nghĩ cách, qua năm đưa phương án cho cô."
Đinh Điểm bất đắc dĩ chấp nhận đề nghị này.
"Tôi biết ngay, tiền của anh không dễ kiếm vậy đâu."
Trần Phàm cười hì hì: "Vất vả chút thôi, đến lúc đó lì xì cho cô một phong bao thật lớn."
Đinh Điểm bĩu môi.
"Hồng bao khỏi đi, anh lo chuẩn bị tiền đi là vừa."
"Xây xong mấy cái khu thể thao này, ba mươi vạn tiền trang trí của anh chắc chắn không đủ."
Trần Phàm cười khổ, "Ngày mai tôi chuyển khoản tiền trang trí vào tài khoản của cô."
Cả buổi chiều Trần Phàm ở lại công trường, cùng Đinh Điểm bàn bạc chi tiết quy hoạch.
Những thiết bị vốn có của khu vui chơi, Trần Phàm cũng không bảo công nhân dỡ bỏ, mà để Đinh Điểm thiết kế một khu chủ đề mạt thế, đem các thiết bị vui chơi này thêm vào trò chơi trải nghiệm.
Ngoài ra, sân bóng đá kia Trần Phàm cũng giữ lại.
Tóm lại, cái gì giữ được thì giữ. Cái gì không giữ được thì dỡ bỏ.
Công việc trang trí đã bắt đầu, mỗi ngày một đống tiền vung ra, Trần Phàm không thể dừng lại được nữa.
Khi trở về trường học thì trời đã nhá nhem tối.
Lão Tam Tôn Hạo và Lão Ngũ Hàn Húc nhà xa đều đi tàu tối nay, Mã Tiểu Soái lái xe đưa hai người ra ga.
Ngô Địch đi tiễn Tô Tình.
La Văn Kiệt thì đang cày CS ở quán net.
Trần Phàm một mình không muốn ở lại phòng ngủ, gọi điện thoại cho Tô Nhược Sơ.
Vì Trần Phàm chưa ăn tối, Tô Nhược Sơ liền cùng anh đến nhà ăn.
Gọi một bát mì bò, Trần Phàm ăn ngấu nghiến.
Tô Nhược Sơ ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn cảnh này.
"Ngày mai em về à?" Trần Phàm ngẩng đầu cười hỏi.
"Anh không về sao?" Tô Nhược Sơ có chút bất ngờ.
"Hay là anh có việc khác?"
Trần Phàm liền kể lại chuyện của Quách Soái.
"Anh đã hứa với Quách Soái là sẽ đi xem biểu diễn."
"Em có muốn đi cùng không?"
Tô Nhược Sơ không trực tiếp trả lời, mà nhìn Trần Phàm hỏi.
"Anh có muốn em đi cùng không?"
Trần Phàm không chút do dự gật đầu.
"Đương nhiên là anh muốn em đi cùng rồi."
"Vậy em đi."
Trần Phàm hơi ngạc nhiên: "Thật á?"
"Ngày mai không về, nhà em..."
Tô Nhược Sơ lắc đầu, "Không sao, em sẽ giải thích với họ."
Trần Phàm cười nắm lấy bàn tay nhỏ của Tô Nhược Sơ.
"Cảm ơn, bà xã tốt với anh thật."
Tô Nhược Sơ đỏ mặt rụt tay lại.
"Đừng có tự mình đa tình, em ở lại không phải vì anh, là vì Quách Soái đó."
"Vậy anh thay Quách Soái cảm ơn em."
Tô Nhược Sơ nhẹ nhàng véo Trần Phàm một cái.
Từ nhà ăn đi ra, hai người cùng nhau tản bộ quanh trường.
Trần Phàm đột nhiên thần bí nói nhỏ: "À phải rồi, còn có một chuyện nữa."
"Chuyện gì vậy?"
"Buổi biểu diễn ngày mai vào buổi chiều, kết thúc chắc cũng muộn."
"Ý của Quách Soái là ở tạm một đêm ở khách sạn gần đó, ngày mai lại về trường."
Trần Phàm nhìn Tô Nhược Sơ ngập ngừng nói: "Hay là ngày mai hai chúng ta cũng ở khách sạn đi?"
Tô Nhược Sơ liếc nhìn Trần Phàm, sao có thể không hiểu anh đang nghĩ gì.
"Cũng được thôi, đặt hai phòng."
"Đừng mà, hai phòng lãng phí lắm."
Trần Phàm vội khuyên: "Hơn nữa em ở một mình một phòng, lỡ sợ thì sao?"
"Vì sự an toàn của em, hay là cứ ở chung một phòng đi."
Tô Nhược Sơ đỏ mặt quay đầu đi.
"Vậy mai em không đi nữa."
"Ấy, đừng mà..."
Trần Phàm hoảng rồi, vội nói: "Hai phòng, hai phòng được chưa."
Thấy vẻ mặt thất vọng của anh, Tô Nhược Sơ không khỏi khẽ nhếch môi cười.
Dạo quanh trường đến tận tám giờ rưỡi, Trần Phàm đưa Tô Nhược Sơ về ký túc xá.
Về đến phòng 519, Ngô Địch và Mã Tiểu Suất đang ngồi nhậu.
"Sao chỉ có hai người? Kiệt ca đâu?"
"Mẹ kiếp, cả ngày không thấy mặt thằng cha đó. Chắc chắn vẫn còn ở quán net cày game."
Ngô Địch lên tiếng gọi: "Đói bụng không? Tiểu Soái mới mua đồ nhắm, làm vài miếng không?"
Mã Tiểu Soái cười đưa cho Trần Phàm một chai bia.
"Chỉ còn hai chai thôi đấy, mày mà về muộn chút nữa là hết phần."
Trần Phàm cười.
"Không sao, để lát Kiệt ca về mua thêm."
Nói xong, anh lấy điện thoại gọi cho La Văn Kiệt.
"Đang đâu đấy? Còn chơi game à?"
"Đừng chơi nữa... mau về phòng, bọn tao đang nhậu."
"À phải rồi, tiện đường mua ít đồ nhắm với hai thùng bia về."
Nói xong, Trần Phàm cúp máy, "Lát nữa Kiệt ca về."
Nhấc chai bia lên uống một ngụm, Trần Phàm nhìn hai người trước mặt.
"Sao rồi? Tiễn bạn gái hết chưa?"
Ngô Địch thở dài thườn thượt.
"Lão Trần, tao thật sự ngưỡng mộ mày với bạn gái mày đấy."
"Hai người cùng một chỗ, có thể cùng nhau về nhà. Nghỉ đông có thể gặp nhau luôn. Không như tao và Tô Tình, cả kỳ nghỉ đông chẳng được gặp."
"Điêu." Trần Phàm bĩu môi một câu, rồi quay sang nhìn Mã Tiểu Soái.
"Khi nào thì mày về nhà?"
Mã Tiểu Soái cười hề hề: "Tao đưa hết bọn mày đi rồi tao mới về."
"Mẹ! Nghe cứ sai sai." Ngô Địch chửi một câu.
Trần Phàm lại nói: "Mai mày không về thì cho tao mượn xe chạy một tí."
Mã Tiểu Soái có chút ngạc nhiên.
"Mày biết lái xe à?"
Trần Phàm gật đầu: "Biết từ lâu rồi, chỉ là không có bằng thôi."
Mã Tiểu Soái bĩu môi, "Tao cũng có bằng đâu."
Đến lượt Trần Phàm và Ngô Địch trợn mắt.
"Mẹ. Mày không có bằng mà thời gian này còn lái xe lung tung?"
"Sợ gì? To né cảnh sát giao thông là được."
"Mày đúng là thần tiên."
Trần Phàm cạn lời, hóa ra là từ nãy đến giờ, tên này toàn lái xe không bằng.