Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đùa thì đùa, Ngô Địch cuối cùng vẫn nghiêm túc nhắc nhở: "Tao nói thật, mày tranh thủ đi thi bằng lái đi. Không thì sau này ngồi xe mày cứ thấy không an toàn."
Mã Tiểu Soái cười nói: "Yên tâm đi. Tao đăng ký rồi, qua năm mới là đi học."
"Huấn luyện viên đảm bảo với tao, mười bốn ngày là có thể thi lấy bằng lái."
Trần Phàm khẽ động lòng, hỏi: "Có thể thêm một người nữa không?"
"Mày cũng muốn thi à?"
Mã Tiểu Soái lập tức thấy hứng thú.
"Vậy thì tốt quá rồi, đến lúc đó hai ta có thể có bạn đồng hành. Tao còn đang lo một mình buồn chán đây."
"Chuyện này cứ để tao lo, ba tao quen biết lãnh đạo trường dạy lái."
Trần Phàm gật đầu, "Đến lúc đó đưa tiền cho mày."
Thi bằng lái xe càng sớm càng tốt, hơn nữa sau này biết đâu mình lại phải mua xe, nếu không có bằng lái thì đi lại rất khó khăn.
Đang nói chuyện, La Văn Kiệt thở hồng hộc xô cửa, xách hai bao bia đi vào.
"Đệt mợ, ba cậu được đấy."
"Ông đây gọi ở dưới lầu nửa ngày trời, bọn mày một đứa cũng không xuống giúp."
Ngô Địch ngớ ra: "Mày gọi tao á?"
Mã Tiểu Soái lắc đầu: "Không nghe thấy."
Trần Phàm cười hì hì giải thích: "Bọn tao thật sự không nghe thấy."
"Không phải mày có điện thoại à? Sao không gọi?"
"Đừng nhắc nữa. Hết pin rồi."
La Văn Kiệt ngồi phịch xuống giường thở dốc.
"Vãi. I phục you."
"Vác hai thùng bia này lên, suýt nữa thì đo mạng già này."
Mã Tiểu Soái cười trêu: "Kiệt ca, thân thể anh yếu quá đấy. Phải luyện thêm đi."
La Văn Kiệt trợn mắt: "Xí! Thân thể ông đây ngon nghẻ lắm. Mày ra ngoài hỏi thăm xem, ai mà không biết uy danh lốc xoáy trên giường của ông."
Ngô Địch gật đầu phụ họa: "Biết biết, Kiệt ca luôn luôn dạo đầu một tiếng, chính sự ba giây mà."
"Cút!"
La Văn Kiệt chửi một câu, kéo khóa áo, móc từ trong túi ra một túi đồ.
"Không có phần của mày đâu."
Mã Tiểu Soái giật lấy xem.
“Ồ, lạc, hạt dưa, chân gà, tai heo, còn có cả thịt bò khô nữa... Kiệt ca phát tài rồi?"
La Văn Kiệt đắc ý cười: "Bố mày giờ có tiền, nuôi ba đứa con trai chúng mày không thành vấn đề."
Ba người bên cạnh chẳng thèm để ý, đã sớm xông vào cướp sạch.
La Văn Kiệt vùng vẫy ngồi dậy, mở một chai bia tu ừng ực mấy ngụm, thỏa mãn hét lớn một tiếng.
"Sướng!"
Ngô Địch cười hỏi: "Khi nào thì mày về?"
La Văn Kiệt liếc nhìn Trần Phàm, "Về nhà chán lắm."
"Tao gọi điện về nhà rồi, bảo là muộn chút nữa mới về."
Trần Phàm hiểu, La Văn Kiệt ở lại là để trông coi quán net.
"Không cần thiết phải muộn vậy đâu, về sớm đi."
La Văn Kiệt bĩu môi, "Không sao, tao ở đây còn chơi game được mấy hôm."
Mã Tiểu Soái đột nhiên hỏi: "Nghỉ đông trường có cho ở lại không?"
La Văn Kiệt ngớ người: "Tao đóng tiền rồi, sao lại không cho ở?"
"Mày đóng tiền học kỳ mà, hết học kỳ rồi còn gì."
"Đệt! Còn có kiểu đó nữa à?"
La Văn Kiệt trợn mắt, rồi lại lẩm bẩm: "Không cho ở càng tốt, cùng lắm thì ông đây ở khách sạn."
"Hầy, xem ra Kiệt ca lần này phát tài thật rồi."
Trần Phàm có chút cảm khái, dù là kiếp trước hay kiếp này, quãng thời gian đại học vẫn là đáng nhớ nhất.
Đám người khi ấy, tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết, vẫn ôm ấp hy vọng và ảo tưởng về tương lai.
Chẳng vướng bận gia đình, gánh nặng trả góp nhà, áp lực công việc, có thể thỏa sức vẫy vùng tuổi xuân.
Dù chỉ có bia và lạc nhắm cùng đám anh em trong phòng, cũng có cả tá chuyện để tán dóc.
Ngô Địch gặm một cái chân gà, cười hì hì hỏi: "Mấy huynh đệ, tốt nghiệp rồi định làm gì chưa đấy?"
"Mọi người có ước mơ gì nào?"
Mã Tiểu Soái mở lời trước: "Ước mơ của tao là trước năm ba lăm tuổi phải kiếm đủ ba triệu tệ, đạt được tự do tài chính, sau đó hưởng thụ cuộc đời."
"Ba triệu tệ?" La Văn Kiệt trợn mắt: "Ít thế?"
"Ba triệu tệ mà đòi tự do tài chính á? Hơi ảo đấy."
Mã Tiểu Soái không phục: "Ba triệu tệ còn không đủ mày tiêu á? Mày ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị chắc?"
"Tao không phải cãi cùn nhá, tao chỉ nói sau này mày cưới vợ phải tốn tiền chứ? Còn phải mua nhà mua xe nữa?"
"Có con thì phải nuôi con chứ? Con đi học mày còn phải tìm cách cho nó vào trường tốt nữa?"
"Mày nghĩ ba triệu tệ đủ à?"
La Văn Kiệt cười hì hì: "Soái ca, đừng trách tao vả mặt mày, đừng nói ba triệu, mười triệu mày cũng khó mà tự do tài chính được."
Mã Tiểu Soái cạn lời lắc đầu.
"Bị mày nói vậy, tao cảm thấy cuộc đời sau này vô nghĩa quá..."
La Văn Kiệt khoái trá.
"Mày nói đúng đấy. Đời đàn ông ấy mà, chỉ có trước khi kết hôn là sống cho bản thân thôi. Sau khi kết hôn rồi, cuộc đời mày không còn thuộc về mày nữa. Thuộc về vợ và con mày..."
Thấy Mã Tiểu Soái có vẻ thật sự bị đả kích, Trần Phàm cười hì hì an ủi.
"Mỗi người có một cách sống riêng. Kiệt ca muốn sống cuộc sống của người giàu, một ngàn vạn đương nhiên không đủ."
"Chúng ta sống cuộc sống bình thường, ba triệu cũng có thể sống rất tiêu dao."
La Văn Kiệt kêu quái: "Có nhầm không đấy, bây giờ cái tên này mới là phú nhị đại chính hiệu."
Ngô Địch cười cười: "Lão Trần, tương lai mày muốn làm gì?"
"Tao á?" Trần Phàm cười cười, "Mộng tưởng của tao đơn giản thôi, kiếm tiền, kiếm tiền nữa, kiếm tiền mãi."
"Tao hy vọng có một ngày, tao có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói với giới truyền thông câu nói ấy, tai không có hứng thú với việc kiếm tiền, tiền đối với tao mà nói, chỉ là một dãy số..."
"Đệt, thằng ranh này để mày diễn ghê đấy."
Mã Tiểu Soái cười giơ ngón tay cái lên.
"Màn trình diễn này có trình độ đấy."
La Văn Kiệt đằng sau nói sau này muốn làm một người ẩn dật, mua mười mấy tòa nhà chỉ để thu tiền thuê.
Còn mộng tưởng của Ngô Địch là có thể thi đỗ công chức, cuộc đời về hưu an toàn ở chức Phó Thính là mãn nguyện rồi.
Chủ đề vừa mở ra, mọi người hào hứng, Mã Tiểu Soái đột nhiên lại hỏi.
"Vậy mộng tưởng hồi bé của bịn mày là gì?"
"Hồi bé tao muốn làm nhà khoa học, tao muốn lên mặt trăng đạp xe."
Ngô Địch cười ha ha: "Mày với tao cũng xêm xêm. Có điều hồi cấp hai, tao hay nghĩ nếu thi đại học mà được nhất tỉnh, thì nên học Thanh Hoa hay Bắc Đại nhỉ?"
Mọi người bị chọc cười, rõ ràng là ai cũng từng có ý nghĩ này.
"Lão Trần? Còn mày?"
"Tao á?" Trần Phàm đặt chai rượu xuống, nghĩ nửa ngày, cuối cùng lắc đầu.
"Hình như hồi bé tao chẳng có mộng tưởng gì cả, chỉ là thỉnh thoảng nghĩ vớ vẩn, nhỡ đâu có ngày tao phát tài, vượt cả Bill Gates thành người giàu nhất thế giới, nếu được phỏng vấn thì nên nói tiếng Trung hay tiếng Anh nhỉ?"
"Đệt. Mày lo xa quá đấy."
La Văn Kiệt bĩu môi, chậm rãi nói: "Bọn tao khác mày. Từ nhỏ tao chỉ có một ước mơ thôi."
"Ước mơ hồi bé của tao là làm đạo diễn."
"Lúc đó tao đã ghét cay ghét đắng cái nền điện ảnh JAV rồi."
"Khô khan, chả có tí nội dung mẹ gì."
"Mấy thằng ranh con Nhật Bản đéo hiểu, kịch bản mới là linh hồn của bộ phim."
"Không có kịch bản, chỉ có mấy cảnh giường chiếu máy móc, xem chán vãi."
"Đúng là phí phạm bao nhiêu em diễn viên xinh tươi."
"Tao thề hồi bé là lớn lên phải làm một bộ phim có kịch bản, có diễn xuất, có cả đam mê nữa."
Mã Tiểu Soái cười sặc sụa, ho không ngừng.
Cậu ta giơ ngón tay cái với La Văn Kiệt.
"Mày đỉnh."
Trần Phàm cũng cười hì hì nói: "Tao ủng hộ Kiệt ca, tốt nhất sau này mày tự mình ra trận, tự biên tự diễn một bộ tuyệt phẩm để đời."
"Đến lúc đó tao tự bỏ tiền túi mời cả trường đi xem."