Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Âm thanh của Trần Phàm vẫn còn vang vọng.

Đại sảnh đã sớm im phăng phắc.

Tất cả học sinh đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh này.

Có người kinh ngạc, có người hưng phấn, ánh mắt đầy vẻ hóng hớt...

Lúc này, một cán bộ lớp đột nhiên đứng ra.

"Trần Phàm, đừng làm loạn nữa."

"Lớp trưởng chỉ đùa với cậu thôi."

"Đúng đấy. Đàn ông con trai, đừng nhỏ mọn thế chứ."

"Sao? Cậu cuỗm mất hoa khôi của lớp, còn không cho người ta mời cậu ly rượu à?"

Nghe mấy cán bộ lớp nói móc, rõ ràng là bênh Hoàng Hổ.

Nữ sinh duy nhất ngại ngùng không hùa theo, chỉ nói một câu.

"Mọi người đừng ầm ĩ nữa. Không phải nói hôm nay còn mời cả chủ nhiệm lớp sao?"

"Chốc nữa chủ nhiệm lớp đến đấy."

Nghe vậy, đám học sinh lập tức thấy hứng thú.

"Lão chủ nhiệm cũng đến á? Thật hay giả vậy?"

"Ai mời lão chủ nhiệm tới thế?"

"Đương nhiên là Hoàng lớp trưởng của chúng ta rồi. Mặt mũi cậu ta lớn nhất mà."

Nghe đám bạn học nịnh hót, mấy người còn biết xấu hổ thật sự không chịu nổi nữa.

Đặc biệt là Quách Soái, trực tiếp cười lạnh một tiếng.

"Vừa nãy khơi mào là mày, bây giờ ra vẻ đáng thương cũng là mày."

"Hoàng Hổ, được đấy, một mình mày diễn hết vai người tốt."

"Hơn nữa tao thấy mày có sức hút ghê đấy, bao nhiêu nữ sinh chủ động bênh mày kìa..."

Lời này của Quách Soái coi như chọc giận mọi người, lập tức, một đám nữ sinh chỉ vào Quách Soái lớn tiếng chỉ trích.

"Quách Soái, liên quan gì đến cậu?"

"Đây là buổi tụ tập của mọi người, nếu cậu thấy không vừa mắt, mời cậu rời khỏi ngay."

Quách Soái cười.

"Nếu tôi biết buổi tụ tập này là như vậy, cậu mời tôi tôi cũng không đến."

"Nhưng mọi người yên tâm, sau này tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện nữa. Để khỏi làm bẩn mắt nhau..."

Nói xong Quách Soái đứng dậy vỗ vai Trần Phàm.

"Phàm ca, đi thôi. Bọn họ không có gan đó đâu, anh đừng tưởng cậu ta dám cá cược với anh thật."

"Chỉ là một tên phế vật thích ra oai mà thôi..."

Lời này của Quách Soái quá nhắm vào rồi, nhất là trước mặt bao nhiêu bạn học như vậy.

Mặt Hoàng Hổ lúc xanh lúc tím.

Cuối cùng cậu ta gầm lên một tiếng: "Quách Soái, bớt giở trò ly gián ở đây đi."

"Tưởng lão tử sợ nó chắc?"

Nói xong, Hoàng Hổ vớ lấy một chai rượu trắng bên cạnh, "bịch" một tiếng đặt mạnh xuống bàn.

"Chẳng phải là uống rượu so tửu lượng sao? Tưởng ông đây sợ mày chắc?"

Thấy Hoàng Hổ nhận lời, đám nam sinh lắm chuyện bắt đầu vỗ tay hoan hô, rõ ràng là thích xem náo nhiệt.

Hoàng Hổ giơ tay lên, nhìn Trần Phàm cười khẩy.

"Đấu là đấu, nhưng không có chút tiền cược nào thì chán chết."

Trần Phàm nhìn gã ta, thản nhiên hỏi: "Mày muốn chơi thế nào?"

Hoàng Hổ cười khẩy.

"Đơn giản thôi. Một đối một, tao một chén mày một chén, ai uống không nổi trước thì thua."

Hoàng Hổ móc ví ra trước mặt mọi người, rút ra một xấp tiền.

"Đây có hai nghìn tệ. Nếu tao thua, số tiền này là của mày."

Khóe miệng Hoàng Hổ hơi nhếch lên.

"Đương nhiên, nếu mày thua, tao cũng không bắt mày phải trả tiền. Dù sao ai cũng biết gia cảnh của mày thế nào, chắc cũng chẳng có nhiều tiền đến thế."

"Thế này đi, nếu mày thua, mày bò từ đây ra khỏi khách sạn thì sao?"

"Mẹ kiếp! Hoàng Hổ, mày muốn chết à?"

Quách Soái giận dữ hét lên, rõ ràng tên này cố ý sỉ nhục người khác.

Nhưng Trần Phàm bên cạnh lại giơ tay ngăn Quách Soái lại.

Trần Phàm ngẩng đầu nhìn Hoàng Hổ, vẻ mặt cậu ta đắc ý, bộ dạng quyết thắng khiến người ta ghét cay ghét đắng.

Ân oán giữa hai người cơ bản không thể hòa giải được nữa rồi.

Lý mà nói, Trần Phàm với linh hồn hơn bốn mươi tuổi sẽ không để những chuyện này vào mắt.

Nhưng hôm nay trước mặt bao nhiêu bạn học, đặc biệt là Tô Nhược Sơ còn ở trước mặt mình.

Thêm vào đó uống chút rượu, Trần Phàm cảm thấy có chút bốc đồng.

Người không cuồng dại uổng phí tuổi trẻ.

Lý trí, lý trí cái rắm.

Đối với loại người như Hoàng Hổ.

Không cần lý trí, chỉ có tát cho đối phương mấy cái thật mạnh, đánh cho cậu ta đau điếng thì cậu ta mới biết sợ.

Thế là Trần Phàm trực tiếp móc từ trong túi ra một phong bì, ném lên bàn.

Bịch.

Một xấp tiền từ chiếc phong bì không dán miệng rơi ra.

"Đây là một vạn tệ."

"Nếu mày thắng, một vạn này là của mày."

"Nếu mày thua, lập tức bò ra khỏi đây."

Ồ!

Đám đông xung quanh ồ lên kinh ngạc.

Thời đại này, một vạn tệ vẫn là một số tiền lớn.

Huống chi Trần Phàm lại mang theo nó bên mình.

Bạn bè trong lớp đều biết hoàn cảnh gia đình của Trần Phàm.

Biết nhà anh có chút khó khăn.

Ai ngờ chỉ mới nửa năm không gặp, Trần Phàm đã có thể tùy tay lấy ra một vạn tệ.

Rốt cuộc... chuyện gì đã xảy ra với tên này?

Hoàng Hổ cũng có chút ngơ ngác.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào xấp tiền trên bàn.

Ý nghĩ đầu tiên của cậu ta là tiền giả.

Nếu không phải cố gắng kiềm chế, cậu ta đã xông lên kiểm tra thật giả rồi.

"Không ngờ nha. Nửa năm không gặp, Trần Phàm mày phát đạt rồi à."

Hoàng Hổ cười khẩy một tiếng: "Thảo nào trở nên kiêu ngạo hống hách, không coi ai ra gì."

"Được. Ván cược này hôm nay tao nhận."

"Nếu tao thua, tao lập tức bò ra khỏi đây."

Nói xong, Hoàng Hổ nhấc bình rượu lên, rót đầy chén rượu trên tay.

"Chén thứ nhất."

Cậu ta còn cố ý giơ tay cho mọi người xem, rồi ngửa cổ uống ừng ực một hơi cạn sạch.

"Hay!"

"Lớp trưởng đỉnh quá!"

"Trâu bò!"

Ngay lập tức có vài bạn học nịnh bợ, vỗ tay hoan hô ầm ĩ.

Mặt Trần Phàm không đổi sắc, cũng cầm chén rượu lên, uống cạn.

"Có chút thú vị."

Hoàng Hổ cười khẩy, cầm bình rượu tiếp tục rót.

Từ nhỏ cậu ta đã theo người nhà tham gia các buổi nhậu, tửu lượng sớm đã luyện thành.

Hoàng Hổ rất tự tin vào tửu lượng của mình, có thể uống bảy tám chai bia, ít nhất ba chén rượu trắng bốn mươi độ.

Cậu ta không tin Trần Phàm có thể trụ vững sau ba chén lớn.

Chén thứ hai uống xong.

Mặt Hoàng Hổ đỏ bừng, bắt đầu say rồi.

"Chén thứ hai."

Hoàng Hổ nói xong, không hề dừng lại, tiếp tục rót chén thứ ba.

Cậu ta muốn dùng chiến thuật luân phiên, không cho Trần Phàm thời gian nghỉ ngơi, một hơi đánh bại đối phương.

"Đây là chén thứ ba..."

Lần này, Hoàng Hổ uống không còn dễ dàng như trước nữa.

Chén thứ ba phải dừng lại vài lần mới gắng gượng nuốt trôi.

Uống xong, ánh mắt Hoàng Hổ đã có chút mơ màng.

Thân thể cậu ta lắc lư hai cái, phải vịn vào mép bàn mới đứng vững được.

Cậu ta không ngã, ngay lập tức nhìn sang phía đối diện.

Cậu ga muốn tận mắt chứng kiến Trần Phàm ngã xuống.

Nhưng Trần Phàm vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, uống cạn ly thứ ba.

Uống xong, Trần Phàm thậm chí không thở dốc, cầm bình rượu rót thêm một ly nữa.

Rồi ngửa cổ uống cạn.

"Hay!"

Quách Soái phấn khích hô lớn một tiếng.

"Hoàng đại ban trưởng, người ta Trần Phàm đã uống bốn ly rồi đấy."

"Mày còn được không đấy?"

"Không được thì nhận thua đi. Cũng không mất mặt đâu."

Sắc mặt Hoàng Hổ có chút căng thẳng, cậu ta không ngờ Trần Phàm lại có thể uống liền một mạch bốn ly.

Bây giờ thì đúng là cưỡi hổ khó xuống.

Nhưng trước mặt bao nhiêu bạn học thế này, bảo cậu ta nhận thua thì Hoàng Hổ tuyệt đối không làm được.

Cho nên, cậu ta chỉ có thể cắn răng, nhấc bình rượu rót đầy một ly, rồi gắng gượng ngửa cổ tu ừng ực.

"Ực, ực..."

Lần này Hoàng Hổ chỉ uống được hai ngụm đã không chịu nổi nữa, vội vàng quay người cúi gập lưng.

"Ọe..."

Ào ào ào.

Cậu ta nôn thẳng xuống đất.

Đám đông xung quanh xôn xao.

Quách Soái vừa xua tay vừa tặc lưỡi.

"Không hổ là lớp trưởng. Đến nôn mửa cũng ra dáng phun nước."

"Bái phục! Bái phục!"