Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hoàng Hổ vừa tới, Tô Nhược Sơ lập tức lo lắng nhìn về phía Trần Phàm.

Cô biết rõ ân oán giữa Trần Phàm và Hoàng Hổ, sợ anh nhất thời nóng giận mà động thủ ở đây.

May mà Trần Phàm chỉ ngồi yên tại chỗ, mỉm cười không nói gì.

"Xin lỗi, tớ không uống được rượu."

Tô Nhược Sơ muốn từ chối khéo.

Nhưng Hoàng Hổ không định buông tha cô.

"Không sao, vậy uống chút rượu vang đỏ thôi."

"Cậu xem mọi người kìa, nhiều cô gái uống rượu vang lắm. Uống nhiều cũng không sao, lát nữa tớ đưa cậu về."

Trần Phàm mặt không cảm xúc, thầm nghĩ cũng tại thời đại này kiểm tra nồng độ cồn chưa nghiêm, nếu không bằng lái của cậu ta sớm bị tước rồi.

Tô Nhược Sơ vẫn không hề lay chuyển.

"Thật ngại quá, tớ thật sự không biết uống rượu."

Hoàng Hổ bật cười.

"Không ngờ đến cả học ủy cũng biết nói dối đấy."

"Tớ nhớ hồi sắp thi đại học, bốn người các cậu hay trốn ra quán ăn ngoài trường ăn trưa cùng nhau mà."

"Còn lén lút uống bia nữa chứ, chuyện này đích thân tớ thấy đấy."

"Sao đến lượt tớ mời rượu lại không uống thế?"

"Hay là học ủy cố tình không nể mặt tớ?"

Vừa nói ra lời này, cả đại sảnh vang lên tiếng cười ồ.

Chuyện Trần Phàm và ba người kia hay tụ tập ăn uống, không ít người trong lớp đều biết.

Hoàng Hổ tiến lại gần cười nói: "Nhược Sơ, dù gì cũng uống một ngụm đi. Coi như nể mặt tớ, mọi người đều nhìn cả đấy."

"Nếu không hôm nay tớ xuống đài không được mất."

Cậu ta nói chẳng hề kiêng dè, xung quanh không ít bạn học nghe thấy, hùa theo cười ồ.

Tô Nhược Sơ có chút khó xử, ngập ngừng một lát, vừa định đưa tay cầm lấy ly rượu.

Một bàn tay từ bên cạnh đưa tới, giữ chặt cổ tay cô.

Tô Nhược Sơ khựng lại, quay đầu nhìn Trần Phàm.

Trên mặt Trần Phàm vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.

"Xin lỗi. Cô ấy không uống được. Cậu tìm người khác đi."

Nói xong, anh quay sang nhìn Tô Nhược Sơ.

"Nếu không thích thì đừng ép bản thân phải làm."

Tô Nhược Sơ ngoan ngoãn gật đầu, rụt tay về.

Cảnh tượng này khiến cả đám người im lặng.

Không ít bạn học ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn.

Thầm nghĩ hôm nay Trần Phàm bị làm sao vậy?

Cố ý đối đầu với lớp trưởng à?

Còn chuyện của Trần Phàm và Tô Nhược Sơ là thế nào?

Sao hai người lại thân mật như vậy?

Nụ cười trên mặt Hoàng Hổ cứng đờ, trong mắt lóe lên vẻ tức giận.

Cuối cùng cậu ta cũng quay đầu lại, như thể vừa mới nhìn thấy Trần Phàm.

"Trần Phàm, xen vào chuyện người khác?"

"Hình như tôi không nói chuyện với cậu thì phải."

Trần Phàm cười.

"Tôi cũng không nói chuyện với cậu."

"Tôi đang nói chuyện với bạn gái của tôi."

Lời này vừa nói ra, cả đám người ồ lên kinh ngạc.

Tất cả các bạn học đều trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn sang.

"Ý gì đây?"

"Trần Phàm và Tô Nhược Sơ quen nhau rồi?"

"Sao có thể. Tô Nhược Sơ là hoa khôi của lớp, còn Trần Phàm luôn là một người vô hình trong lớp, làm sao hai người họ có thể ở bên nhau được."

"Người ta Trần Phàm thi đại học được điểm cao, lại còn học cùng trường với Tô Nhược Sơ nữa."

"Má nó. Hoa khôi lớp sao có thể ở bên thằng đó chớ..."

Hoàng Hổ cứng đờ mặt mày, nhìn chằm chằm Tô Nhược Sơ.

Chưa đợi Hoàng Hổ mở miệng, Tô Nhược Sơ đã gật đầu.

"Đúng vậy. Trần Phàm là bạn trai của tớ."

Nghe hoa khôi tự miệng thừa nhận, đám đông lại xôn xao.

Không ít nam sinh nhìn Trần Phàm với ánh mắt vừa ghen tị vừa căm hờn.

Thời đi học, đâu phải không ai theo đuổi Tô Nhược Sơ.

Chỉ tiếc khi đó Tô Nhược Sơ chẳng màng yêu đương, dù là theo đuổi trực diện hay viết thư tình, cô đều chẳng để vào mắt.

Ai ngờ cuối cùng, kẻ chiếm được trái tim mỹ nhân lại là Trần Phàm, một người mờ nhạt trong lớp.

Điều này khiến bọn họ sao không ghen ghét cho được.

Ánh mắt Hoàng Hổ nhìn Trần Phàm như muốn ăn tươi nuốt sống.

Ngày trước, cậu fa mới là người thích Tô Nhược Sơ nhất.

Trong mắt cậu ta, Tô Nhược Sơ và cậu ta mới là một đôi trai tài gái sắc, trời đất tạo nên.

Là Trần Phàm ngang ngược cướp đoạt, giành lấy Tô Nhược Sơ.

Hơn nữa, hai người từng có xích mích với nhau.

Vốn dĩ nghĩ rằng lên đại học rồi, hai người không thể đến được với nhau.

Hôm nay tổ chức buổi tụ họp này, Hoàng Hổ muốn thử lại lần nữa, xem có thể cưa đổ Tô Nhược Sơ không.

Kết quả ai ngờ đâu một tiếng sét giữa trời quang, khiến cậu ta như bị sét đánh ngang tai.

Hai người này vậy mà thật sự ở bên nhau rồi.

Khó khăn lắm mới khống chế được biểu cảm, Hoàng Hổ cười ha ha.

"Thì ra là thế."

"Không ngờ hai người lại thành một đôi. Thật là... ngoài dự liệu."

"Nhưng mà hai người giữ bí mật tốt thật đấy, vậy mà qua mặt được tất cả bạn học."

"Mọi người nói xem, có phải nên phạt rượu không?"

Hoàng Hổ vừa đề nghị, đám bạn học ở hiện trường cũng bắt đầu hùa theo.

"Không sai, phạt rượu. Nhất định phải phạt rượu."

Hoàng Hổ cười hì hì nhìn Trần Phàm.

"Cậu xem, đây là ý kiến của mọi người, Trần Phàm, hai cậu sẽ không làm mất hứng của mọi người chứ."

Nếu là theo tính khí của Trần Phàm, anh mới chẳng thèm để ý đến ý kiến của người khác, trực tiếp đứng dậy bỏ đi là xong.

Chỉ là hôm nay Nhược Sơ ở bên cạnh, anh không muốn khiến Tô Nhược Sơ khó xử.

Thế là Trần Phàm đứng dậy.

"Hôm nay nhân dịp có mặt đông đủ bạn học cũ, tôi xin tuyên bố với mọi người, tôi và Tô Nhược Sơ đang hẹn hò, cảm ơn mọi người đã chúc phúc."

"Ly này, tôi cạn trước."

Nói xong ngửa cổ uống cạn ly rượu trắng.

"Hay!"

Có người vỗ tay.

Nhưng Hoàng Hổ không định buông tha cho Trần Phàm.

"Vẫn chưa xong đâu."

"Uống một ly sao mà đủ."

"Cậu cướp đi nữ thần trong lòng bao nhiêu nam sinh của lớp, không biết bao nhiêu người đang thầm khóc đấy."

"Theo tôi, ít nhất cũng phải tự phạt ba ly. Mọi người thấy đúng không?"

"Đúng."

“Đúng rồi."

Có vài nam sinh hùa theo.

Tô Nhược Sơ bỗng nhiên căng thẳng.

Bộp.

Quách Soái đập bàn đứng dậy.

"Hoàng Hổ, mẹ nó mày cố ý gây sự phải không?"

"Đừng tưởng tao không biết mày muốn gì."

"Không phải vì mày cũng thích Tô Nhược Sơ, kết quả người ta chọn Trần Phàm, mày khó chịu muốn thừa cơ báo thù sao?"

"Muốn báo thù thì cứ quang minh chính đại, đừng có giở trò bẩn thỉu ghê tởm như vậy."

Quách Soái nhúng tay vào, trực tiếp vạch trần mâu thuẫn.

Không khí tại hiện trường lập tức trở nên gượng gạo.

Hoàng Hổ trong lòng tức giận, nhưng trên mặt vẫn phải giữ nụ cười.

"Quách Soái, cậu uống nhiều rồi à? Tôi hoàn toàn không hiểu cậu đang nói nhăng gì."

"Tôi chỉ muốn chúc phúc cho hai người họ thôi, liên quan gì đến cậu, khuyên cậu đừng có xen vào chuyện người khác."

"Mày..."

Quách Soái vừa định đứng lên, liền bị Trần Phàm đè vai xuống.

Trần Phàm với tay lấy một chai rượu trắng từ bên cạnh.

"Rầm" một tiếng đặt lên bàn, ngẩng đầu nhìn Hoàng Hổ.

Nhếch miệng cười.

"Thật ra thì anh em tôi nói rất đúng."

"Tôi biết cậu muốn gì. Cậu cũng biết mình muốn gì. Ai cũng biết cậu muốn gì."

"Nhưng dù sao mọi người đều là người có mặt mũi, trước mặt bao nhiêu bạn học, tôi không muốn làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, làm mất hứng của mọi người."

"Vậy đi. Chuyện của đàn ông cứ để đàn ông giải quyết."

"Có phải lúc nãy cậu muốn chuốc rượu cho tôi say rồi làm trò cười trước mặt mọi người không?"

"Tôi cho cậu một cơ hội."

Trần Phàm nhìn chai rượu trước mặt.

"Chúng ta solo một đối một. Ai sợ trước thì cút khỏi đây."

"Thế nào? Dám không?"