Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trần Phàm và Điền Nguyên chỉ có một lần gặp mặt.

Anh không hiểu rõ vì sao gã này lại đến tìm mình.

Điền Nguyên cười hì hì mở miệng: "Có chuyện muốn thương lượng với cậu."

"Tôi muốn hỏi trước, cậu có hứng thú tham gia hội sinh viên không?"

"Hội sinh viên?"

Trần Phàm khó hiểu, gã này chạy đến đây vào đêm khuya chỉ để mời mình vào hội sinh viên?

Quan hệ giữa hai người hình như chưa thân đến mức này thì phải?

"Cậu mới vào đại học, có lẽ chưa hiểu rõ."

"Ở đại học, nếu tham gia hội sinh viên, có rất nhiều lợi ích."

"Sau khi vào hội sinh viên, cậu không chỉ có thể kiểm tra phòng, chấm điểm cho các bạn khác, mà còn được ưu tiên xét duyệt trong các kỳ bình chọn sinh viên ưu tú, học bổng hoặc kết nạp Đảng."

"Sau này tốt nghiệp, cậu cũng có thể được ưu tiên giới thiệu vào những vị trí công việc tốt nhất..."

Điền Nguyên cười tủm tỉm nhìn Trần Phàm, xác nhận đối phương đã hiểu ý mình.

Đột nhiên, anh ta đổi giọng.

"Nếu cậu hứng thú và muốn vào hội sinh viên, tôi có thể giúp."

"Vì tôi hiện đang là phó hội trưởng hội sinh viên."

Điền Nguyên rất tự tin, vì anh ta tin rằng chỉ cần không phải kẻ ngốc, sẽ không ai từ chối lời mời hấp dẫn này.

Trần Phàm nhìn Điền Nguyên hỏi.

"Sao học trưởng lại tốt với em như vậy?"

"Chắc hẳn là có điều kiện gì khác chứ?"

"Thấy đấy, nói chuyện với người thông minh đúng là đỡ tốn công."

Điền Nguyên cười ha ha.

"Đã vậy, tôi cũng không giấu giếm gì nữa, nói thẳng luôn."

"Tôi thích Tô Nhược Sơ, tôi hy vọng cậu chủ động rút lui."

Thấy Trần Phàm định mở miệng, Điền Nguyên giơ tay lên.

"Cậu đừng vội, nghe tôi nói hết đã."

"Tôi và Nhược Sơ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, coi như là thanh mai trúc mã."

"Ba mẹ hai bên đều quen biết, và hài lòng với con cái của nhau."

"Hơn nữa gia cảnh nhà tôi rất tốt, môn đăng hộ đối với nhà Nhược Sơ."

"Đây đều là những sự thật mà cậu không thể so sánh với tôi."

"Tôi biết cậu thích Tô Nhược Sơ, nhưng hai người căn bản không hợp nhau."

"Nếu cậu chủ động rời khỏi Nhược Sơ, tôi có thể hứa sẽ cho cậu vào Hội sinh viên, còn đảm bảo cậu sẽ được hưởng một loạt phúc lợi như xét học bổng, ưu tiên các kiểu."

"Đương nhiên, còn một điều nữa, chỉ cần cậu vào được Hội sinh viên, cậu sẽ có cơ hội tiếp xúc với nhiều câu lạc bộ hơn, nhiều mỹ nữ hơn. Chỉ cần cậu muốn, lúc nào cũng có thể tìm được một cô bạn gái xinh đẹp hơn..."

Trần Phàm nhìn Điền Nguyên thao thao bất tuyệt trước mặt.

Trong lòng không mấy bất ngờ.

Lần trước gặp mặt, anh đã nhận ra gã này có hảo cảm với Tô Nhược Sơ.

Chỉ là không ngờ, chỉ mới vài ngày trôi qua, Điền Nguyên đã nóng lòng đến vậy.

Thậm chí còn trực tiếp tìm anh để bảo anh rút lui.

Trần Phàm bật cười.

Không biết gã này là ngây thơ hay quá tự phụ nữa.

"Xin lỗi, tôi không hứng thú với việc gia nhập Hội sinh viên."

"Hơn nữa, tôi không thể rời khỏi Tô Nhược Sơ."

Nụ cười trên mặt Điền Nguyên khẽ cứng lại.

"Cậu không suy nghĩ kỹ lại sao?"

"Không cần suy nghĩ."

"Nếu không còn gì nữa, tôi về phòng trước đây."

"Đứng lại!"

Điền Nguyên đột nhiên lạnh giọng, ánh mắt nhìn Trần Phàm trở nên kém thân thiện hơn.

"Cậu xác định đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ rõ ràng, quyền lợi của hội sinh viên lớn lắm đấy."

Trần Phàm bật cười.

"Anh đang đe dọa tôi?"

Điền Nguyên lắc đầu.

"Tôi không có ý đó, là một sinh viên năm nhất, tốt nhất nên khiêm tốn một chút."

"Cậu thi vào đây đâu dễ dàng gì, lỡ xảy ra chuyện gì nhỏ nhặt, bị ghi một lỗi lớn hoặc đình chỉ học, thì cả đời này coi như xong..."

Trần Phàm lắc đầu.

"Thủ đoạn đe dọa không tệ."

"Nhưng mà... anh tìm nhầm người rồi."

Nói xong, Trần Phàm không chào hỏi mà quay người đi thẳng vào khu ký túc xá.

Thật lòng mà nói, việc thi đỗ đại học với Trần Phàm, một là để báo hiếu ba mẹ, hai là để có thêm bốn năm bên cạnh Tô Nhược Sơ.

Còn về cái bằng đại học kia, Trần Phàm thật sự không để tâm.

Trong mắt anh, những lời đe dọa vừa rồi của Điền Nguyên thật nực cười.

Về đến phòng, năm người còn lại vẫn chưa về.

Trần Phàm vệ sinh cá nhân xong nằm trên giường, tiếp tục suy nghĩ xem nên sử dụng tốt năm vạn tệ trong tay như thế nào.

Thật ra thì anh có thể trực tiếp mua một chiếc máy tính.

Nhưng vừa nhập học đã mua máy tính, hình như có hơi phô trương quá.

Hơn nữa anh cũng không muốn nghiên cứu chuyện khởi nghiệp trong phòng ngủ.

Nếu thật sự mua máy tính, có lẽ anh còn phải ra ngoài thuê một căn phòng nữa.

Đang nghĩ lung tung, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Ngô Địch và mấy người ồn ào xông vào.

"Lão tứ, sao cậu lại ở ký túc xá không đi xem chương trình à?"

"Không khỏe hả?"

Ngô Địch lo lắng hỏi một câu, Trần Phàm lắc đầu, cười giải thích.

"Có chút việc nên ra ngoài một chuyến."

Ngô Địch lập tức lộ ra vẻ mặt hiểu ý cười.

"Ồ... Hiểu rồi, hiểu rồi..."

"Đây là ra ngoài hưởng thụ thế giới riêng tư của hai người."

Nhìn vẻ mặt bỉ ổi của tên này, Trần Phàm thật muốn nói cậu hiểu cái đầu b** ấy.

Lúc này La Văn Kiệt đột nhiên giẫm lên giường tầng dưới đứng dậy.

"Này, lão tứ, tối nay cậu không đi xem chương trình, thật sự quá đáng tiếc."

"Tôi nói cho cậu biết, tối nay có chương trình đặc sắc lắm đấy."

"Ồ, mấy em sinh viên khoa nghệ thuật múa kia, chậc chậc, váy ngắn cũn cỡn, tất da chân, dáng người uốn éo... một chữ thôi, đã!"

Lúc này, lão tam Tôn Hạo hét lớn: "Đại ca, anh phải quản lão nhị đi, tên này ôm khư khư cái ống nhòm không cho ai xem cả..."

La Văn Kiệt hùng hồn biện giải.

"Tôi làm thế là vì tốt cho các cậu thôi, chứ để mọi người xem nhiều quá, tối còn ngủ nghê gì được nữa?"

Rồi cậu ta đổi giọng: "Nhưng mà anh em à, sau một đêm nghiên cứu, tôi phát hiện tám em vũ công kia có bảy em mặc quần bảo hộ, chỉ có một em là không mặc... lại còn mặc quần chip tam giác trắng nữa chứ."

"Ực, cảm giác được tin tưởng thật là tuyệt vời!"

"Má! Thằng này biến thái quá rồi. Tôi chịu hết nổi rồi. Anh em, đánh chết nó đi!"

"Đồng ý..."

Mấy anh em xúm lại, đè La Văn Kiệt xuống giường.

"Yamete..."

Tiếng la hét của La Văn Kiệt vang vọng cả hành lang.

Nhìn cảnh này, tâm trạng lo lắng cả đêm của Trần Phàm cuối cùng cũng được thả lỏng.

Có mấy thằng bạn tốt này, thật là tuyệt vời.

Bịch!

Mấy người đang làm ầm ĩ, cửa phòng ngủ bị người ta đá tung.

Vài nam sinh bước nhanh đi vào, có người còn cầm theo cả tập vở, ra vẻ quan trọng lắm.

"Mấy giờ rồi còn ồn ào?"

"Không biết sắp thổi còi tắt đèn à?"

Ngô Địch và mấy người vội vàng đứng dậy khỏi giường, có chút nghi hoặc nhìn đám người lạ mặt này.

"Là người của hội sinh viên."

Ngô Địch nhỏ giọng nhắc nhở.

Nghe vậy, La Văn Kiệt đang nằm trên giường bị giày vò thảm hại mới vội vàng vừa kéo quần vừa đứng lên.

Vài thành viên hội sinh viên vừa vào phòng đã nhíu mày.

"Mùi gì thế? Thối vậy?"

"Nhìn cái phòng ngủ của mấy cậu bẩn như ổ chó, quân huấn không học cách dọn dẹp à?"

"Tưởng hôm nay quân huấn xong là có thể thả rông à?"

Một học trưởng hội sinh viên ra vẻ ta đây chỉ vào đám người rồi xả cho một trận.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Phàm đang nằm trên giường tầng.

Học trưởng kia đột nhiên nhíu mày, giơ tay chỉ.

"Ai cho phép cậu ở trên đó?"

"Xuống ngay cho tôi."